Trọng Sinh 1980: Kế Hoạch Thuần Hóa Chồng Phế Vật - Chương 494: Gói hàng to
Cập nhật lúc: 2025-12-19 13:19:43
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Xa xôi nơi vùng Tây Bắc, Từ Quốc Tranh huấn luyện trở về, cơ bắp cuồn cuộn cứng như đá. Mới đến mấy ngày, làn da trắng trẻo của nắng gió cho đen sạm, giờ chuyển sang màu đồng cổ.
Về đến ký túc xá, đặt hai gói hàng to đùng lên giường. Đầu tiên nắn nắn, mở một gói rõ ràng là gói đồ ăn, bên trong nhiều hải sản khô hấp phơi, cá cơm, mực khô..., thể nhai đồ ăn vặt, cũng thể hấp cho mềm ăn với lương khô.
Mùi nồng quá, tỏa , đám sói đói trong ký túc xá như ngửi thấy mùi mồi lao tới.
Từ Quốc Tranh lấy phần gói riêng cho , đó ném hai phần ba còn sang giường đối diện cho bọn họ: "Đừng bu giường !"
"Cảm ơn lớp trưởng!"
"Á á! Thơm quá! Là cá cơm khô! Còn cả mực khô nữa!"
"Mẹ kiếp mùi thơm c.h.ế.t !"
Cứ như 800 năm ăn thịt, Từ Quốc Tranh lắc đầu: "Các bé mồm thôi, đừng để huấn luyện viên thấy mò tới. Còn cả cái bọn ký túc xá bên cạnh nữa, lũ đấy mà sang thì gì còn phần cho các ?"
"Suỵt! Bé mồm thôi!"
Mấy gã đàn ông to xác nhoáng cái chia sạch túi đồ, hai tay bốc đầy, nhét túi quần, đó bên mép giường gặm.
"Ưm, cá cơm khô nhai sướng thật, càng nhai càng thơm, nhắm rượu là tuyệt nhất!"
"Lớp trưởng, chỗ đồ khô rẻ nhỉ? Toàn là hải sản." Cậu bạn điều kiện gia đình cũng khá, thỉnh thoảng mua ít hải sản khô biếu , giá cả hề rẻ. Túi đồ nhà lớp trưởng gửi tới , tuy nguyên liệu bình thường nhưng tay nghề thật sự chê , càng ăn càng cuốn.
"Không rõ lắm, chắc là lấy từ cửa hàng nhà ."
Có tinh mắt, thấy gói đồ trong tay lớp trưởng hình như giống của họ, ghé ngửi ngửi.
Mũi tên thính như mũi chó, ngửi cái ngay.
"Á á! Trong tay lớp trưởng còn khô bò!"
Từ Quốc Tranh ném một miếng miệng, đó buộc chặt túi , ném tủ của , khóa .
Mẹ kiếp, cái riêng cho , chia .
"Xì ——"
Từ Quốc Tranh lên giường, mở gói hàng to tướng còn , cái áo bông to đùng bên trong bung đập thẳng đầu.
Cũng dùng sức lớn thế nào mới nhét , xách lên thấy nặng lắm.
Hai chiếc áo bông cực dày và chắc chắn, mũ bông và ủng bông, khăn quàng cổ, chắc nhét cả mười cân bông trong mất.
Từ Quốc Tranh huấn luyện dã ngoại về, đầy mồ hôi nên mặc thử, chỉ ướm lên . Cậu giờ cao thêm 2cm, 1m88, cũng may Lâm Tuệ cố ý rộng hơn một chút, giờ mặc in.
Các chiến hữu đều ghen tị c.h.ế.t, vùng Tây Bắc chênh lệch nhiệt độ sáng tối quá lớn, gió thổi bay cả . Rất nhiều đồng đội từ phương Nam tới đều cảm nặng, hợp khí hậu truyền nước.
Từ Quốc Tranh gấp quần áo giày mới gọn gàng bỏ tủ, mới phát hiện đáy túi còn một tấm ảnh và thư nhà.
Thư nhà chủ yếu là báo bình an, kể cho những đổi trong nhà.
Từ Quốc Tranh vuốt ve tấm ảnh, nhịn .
Các chiến hữu phía mặt quỷ, còn tưởng là thư tình yêu gửi, thò đầu xem mới phát hiện là ảnh chụp đại gia đình.
Nhìn cái là ngay, vì trong ảnh một trẻ tuổi trông giống hệt lớp trưởng bọn họ, chỉ là trắng hơn nhiều, cũng hơn, trông hoạt bát hơn.
Có to gan chỉ cô bé trong ảnh hỏi: "Lớp trưởng, đây là em gái ?"
"Ừ, em gái ruột."
"Xinh thật đấy, yêu ?"
Mọi bắt đầu nhao nhao: "Ố ồ —— nước phù sa chảy ruộng ngoài nha lớp trưởng!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-1980-ke-hoach-thuan-hoa-chong-phe-vat/chuong-494-goi-hang-to.html.]
Từ Quốc Tranh lạnh một tiếng: "Bớt mơ ."
Lâm Tích sớm nhắm trúng , đó chỉ tiền tài mà còn trai, ủ mưu bao lâu .
Mấy gã đàn ông to xác kêu tiếc hùi hụi, bắt đầu trêu chọc đùa, bàn tán về mấy nữ binh lớp bên cạnh, tư thế hiên ngang, tuy dữ nhưng lúc chuyện trông cũng phết.
Từ Quốc Tranh giờ tham gia mấy chủ đề , cất đồ xong xuôi, cầm khăn mặt và xà phòng ném chậu, nhà tắm công cộng tắm rửa.
Hai ngày họ mới nghỉ một ngày, bốt điện thoại nhỏ ngoài căng tin xếp hàng gọi điện.
"Alo, ạ."
"Thằng cả đấy , hôm nay nghỉ hả con?" Lâm Tuệ vui mừng, thẳng dậy ghế .
"Vâng ạ, nghỉ một ngày. Con nhận bưu kiện gửi , các chiến hữu đều thích ăn. Quần áo giày dép vặn lắm ạ, giờ con đang mặc đây, ấm lắm."
Trong ống truyền đến tiếng gió ù ù, giọng lẫn trong đó mơ hồ, Lâm Tuệ đang gọi điện bên ngoài, liền tăng âm lượng lên: "Vậy để bảo ba con để dành thêm nhiều đồ khô cho con, chia cho các chiến hữu nếm thử, đừng keo kiệt."
"Vâng, con . Mẹ ơi con thích ăn khô bò."
Lâu gặp, Lâm Tuệ cũng nhớ con trai, gì cũng đồng ý: "Thế bảo chị Anh mua nhiều thịt bò chút, cho con. Thịt bò khó mua thì nhiều thịt lợn khô, cái đó cũng ngon lắm."
Hồng trần cuồn cuộn
Sóng gió bủa vây
Tâm như chỉ thủy
Tự tại chốn này.
Từ Quốc Tranh : "Vâng ạ. , con gọi cho thằng hai ai máy, nó ở thế ạ?"
Lâm Tuệ bất đắc dĩ: "Nó ở bên ngõ Kim Cổ , tiết kiệm tiền từ bao giờ, tự mày mò mua về một bộ thiết thu âm, ban ngày cứ ở đó leng keng, ồn ào lắm."
"Em gái con thấy , cũng chạy sang đó xem ."
Đã thế thì hôm nay gọi . Từ Quốc Tranh cúp máy với xong, nghĩ nghĩ, gọi cho Liên Kình.
Giữa trưa Liên Kình vẫn đang bận rộn trong thư phòng thì nhận "lời cảnh cáo" từ vợ tương lai.
"Cậu đối xử với em gái tớ một chút, bắt nạt con bé."
Liên Kình bất đắc dĩ: "Tớ bắt nạt bao giờ?"
"Tốt nhất là thế." Từ Quốc Tranh cũng , hỏi thăm tình hình gần đây của .
Hai dù cũng lớn lên cùng , chuyện gia đình đối phương rõ nhưng cũng hiểu phần nào.
"Ông nội tớ đưa tớ tiếp xúc với một mối quan hệ còn qua với gia đình, tớ thấy cũng , thể chấp nhận ."
Cậu ngạc nhiên thấy thích ứng với nhịp sống hiện tại, thậm chí còn cảm giác như cá gặp nước.
Lúc cha hỏi suy nghĩ kỹ khi chọn con đường , dù trả lời khẳng định nhưng trong lòng vẫn chút do dự, hợp với .
Hiện tại xem , lựa chọn hề sai lầm.
Vì thế, khi bạn bè cùng trang lứa còn ngây thơ mờ mịt khám phá cuộc sống đại học, bắt đầu tìm hiểu thậm chí bước con đường . Chỉ đợi nghiệp là thể tiếp nhận trọng trách của gia đình.
Cũng vì thế mà càng thêm bận rộn, ngay cả thời gian hẹn hò với Lâm Tích cũng rút ngắn đáng kể, mỗi tuần nhiều lắm chỉ gặp một , ăn bữa cơm chạy về...
Thời gian trôi nhanh như bóng câu qua cửa sổ, chớp mắt đến đầu tháng Chạp năm 2001, Lâm Tuệ đưa em Lâm Tích về quê ăn Tết, mãi đến khi khai giảng mới .
Từ Quốc Vinh vỗ vỗ chiếc xe ô tô đen nhỏ của gia đình, bắt đầu đưa ý kiến tồi: "Mẹ ơi chúng lái xe về ? Vừa du lịch về quê, còn thể mua nhiều đặc sản địa phương, ngầu bao!"
Lâm Tuệ liếc mắt , trả lời thế : "Bớt mơ !"
Tự lái xe một mạch từ Bắc Nam? Cậu tưởng cách ngắn lắm chắc? Cậu tưởng bây giờ là lúc nào?
Cuối năm đấy!
Cậu sống thì thôi, cô còn sợ cướp...