Lâm Tích ôm cánh tay hỏi: "Thế con giống ai?"
Lâm Tuệ đầu , chằm chằm đôi mắt tròn xoe của con gái, nghĩ nghĩ : "Con chẳng giống ai cả. Không thể là thông minh, nhưng cũng ngốc, , để chịu thiệt là ."
"Thế tính là khen con ạ?" Lâm Tích nhíu mày, Tết ăn uống quá nên mặt cô bé tròn vo, trắng một chút.
Lâm Tuệ thấy con gái càng thêm đáng yêu, nhéo má cô bé, : "Con thấy đang khen con ?"
Từ Quốc Vinh từ ghế phụ nhoài xuống, hiến kế cùi bắp cho em gái: "Em , vẫn ngốc lắm. Anh hai bảo em , Liên Kình trong tay nhiều tiền, em moi nhiều chút từ chỗ , cần tiêu thì cứ tiêu, mấy nhà hàng Tây sang trọng , ? Cậu thế nào em cũng đấy, cái gì cũng thiếu, em mà giúp tiêu thì tiền đó là tiền c.h.ế.t, con cứ tăng lên mãi cũng chẳng ý nghĩa gì..."
Lâm Tích cạn lời: "Ba cả, xem hai giống tiếng ?"
Từ Quốc Tranh đang tập trung lái xe cũng nhịn : "Thằng hai, mày cũng mặt dày thật đấy, tiền nhiều thú vị chứ?"
Từ Đông Thăng thì trừng mắt: "Em gái mày tiêu tiền, nhà cũng , cần tiêu tiền nhà khác. Nhắc mới nhớ, thằng hai, mày bảo tiền nhiều ý nghĩa gì, thế mày kiếm chắc cũng ít nhỉ? Vậy mày nên lấy đống giấy nợ chỗ mày về ?"
Một đòn trúng đích, Từ Quốc Vinh động tác kéo khóa miệng, tỏ vẻ câm nín.
Tiền của còn đủ tiêu đây , chuyện trả nợ để hãy tính...
Mùng 4 Tết, Từ Quốc Tranh cả nhà tiễn chân, xách theo một vali đầy ắp đồ khô lên đường Tây Bắc. Bên trong chỉ hải sản khô mà còn thịt thỏ khô tẩm ướp thơm lừng do bà ngoại , tận bốn con.
Còn mấy cái áo bông dày, mang hai bộ là đủ , áo len bên trong đều là đồ mới, cực ấm, mang nhiều cũng dùng hết.
Mùng 8 Tết, Lâm Tuệ cũng đưa hai em còn bay đến Kinh Thị.
Liên Kình lo lỡ giờ nên đến sớm, đợi ở cửa sân bay cả tiếng đồng hồ.
Còn Lâm Tích từ lúc lên máy bay thất thần, chờ khỏi sân bay, bước chân nhanh thoăn thoắt.
Từ Quốc Vinh phía lắc đầu, miệng tấm tắc: "Mẹ con gái rượu của xem, thấy trong lòng là gấp gáp thế đấy. Về đúng là con gái gả chồng như bát nước đổ thật ..."
Lâm Tuệ kéo : "Con lâu ngày gặp trong lòng thì chậm chút, chút mắt , đừng kỳ đà cản mũi."
Liên Kình đang dựa xe gọi điện thoại, mắt về phía , đột nhiên lưng một thể mềm mại áp , một đôi tay vòng qua eo .
Cậu đầu , bắt gặp một đôi mắt .
"Hù òa, tớ về đây, nhớ tớ ?"
Trong mắt Liên Kình tràn đầy ý , tay trái xoa đầu cô, ôm lấy vai cô, tay vẫn cầm điện thoại, trả lời một câu: "Bà nội, bên cháu còn việc."
Lâm Tích giật , vội buông tay , thành thật sang một bên.
Không đầu bên gì, chỉ thấy chằm chằm đang ngoan ngoãn cúi đầu mặt, đáp : "Vâng, bà nội, để cháu hỏi cô xem."
Cậu cúp điện thoại, định đưa tay ôm thì khóe mắt thấy vợ tương lai và vợ hai , liền cũng trở nên thành thật.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-1980-ke-hoach-thuan-hoa-chong-phe-vat/chuong-498-mon-qua-hau-hinh.html.]
"Lâm Tích em thẳng thế gì? Bị phạt ?"
"Ai mượn lo!" Lâm Tích thẹn quá hóa giận, tai đỏ bừng, cái miệng ông hai vẫn đáng ghét như thế. Cô ôm túi của , chui tọt ghế .
Lông mày Liên Kình khẽ động, nhưng gì, vốn còn định để cô cạnh .
Từ Quốc Vinh chính là kẻ mắt như thế đấy, chễm chệ ở ghế phụ, sờ chỗ nắn chỗ như xe của . Nếu chính thức bước chân cửa nhà họ Từ, Liên Kình thật sự đá gã xuống xe.
Đưa họ về nhà xong, Liên Kình lấy từ cốp xe nhiều túi quà Tết màu đỏ.
"Dì Lâm, đây là quà Tết bà nội và cháu chuẩn , biếu bù cho gia đình, chúc tết muộn ạ."
Lâm Tuệ ngờ bên trong còn phần của bà cụ nhà họ Liên, khựng một chút, đó bình thản nhận lấy, : "Thay dì cảm ơn bà nội cháu, hôm nào chúng cũng sẽ tới cửa thăm hỏi lớn."
Liên Kình thuận thế : "Bà nội cháu bảo lâu gặp Lâm Tích, nếu thời gian thì thể qua nhà cháu ngắm hoa. Vườn nhà cháu mới xây một nhà kính trồng hoa bằng kính, là cháu thuê , mùa đông cũng hoa nở, lắm."
Mắt Lâm Tích trợn tròn, bà nội Liên mời cô đến khách?
Cô chút sợ hãi, nhưng xem cái nhà kính trồng hoa xinh ...
Thế là cô về phía .
Lâm Tuệ nghĩ lâu, gật đầu: "Nên thế, hôm nào để Lâm Tích qua đó cảm ơn lớn."
Chờ Liên Kình , Lâm Tuệ xem qua từng món quà bàn, đều là đồ quý giá, cộng thêm phần Triệu Tình chuẩn , giá trị đến mấy ngàn.
Đây là nghiêm túc coi như thông gia qua ?
Hồng trần cuồn cuộn
Sóng gió bủa vây
Tâm như chỉ thủy
Tự tại chốn này.
Lâm Tích kéo tay , trong lòng yên: "Mẹ, cho con thật ạ?"
"Đi chứ, sợ cái gì? Con chỉ là đáp lễ bình thường thôi, con dâu mới mắt, đến lúc chào hỏi chính thức . Huống chi còn dì Tình con ở đó, sẽ để con chịu thiệt ."
Triệu Tình từng với cô qua điện thoại chúc Tết, vì ông bà sức khỏe lắm nên họ chuyển về nhà cũ ở. Hai ông bà giờ đối xử với cô cũng tôn trọng, gay gắt như hồi trẻ nữa, coi như chung sống hòa bình.
Quan trọng nhất là, chồng cô và Liên Hâm quan hệ , dịp Tết thậm chí còn tránh để hai chạm mặt, bảo Liên Hâm bớt về nhà đẻ. Nếu nhớ cha thì hẹn gặp ở bên ngoài là .
Nghe Liên Hâm tức phát , nhưng Liên mẫu cũng mềm lòng.
Bà cũng đoạn tuyệt quan hệ, cũng cho gặp mặt, chỉ là bớt gặp ở nhà thôi, ảnh hưởng gì ...
Từ Quốc Vinh bên cạnh tiếp thêm can đảm cho em gái, vỗ ngực: "Sợ gì, cùng đây, nếu ai dám khó dễ em, sẽ mắng . Đảm bảo ai mắng ."
Lâm Tuệ trầm mặc, đột nhiên cảm thấy để thằng hai cùng hình như là một quyết định sai lầm.
Con trai lớn lên trai sáng sủa, cái miệng mở là chẳng câu nào lọt tai thế nhỉ?