Trời dần nóng lên, khách khứa cũng đông hơn. Lâm Tuệ bộ từ cửa hàng về nhà, gọi điện thoại cho Từ Đông Thăng.
Vừa đến đầu ngõ gần nhà, mắt đột nhiên xuất hiện một đàn ông dáng cao gầy, khom lưng nhón chân, đường lén lút, dáo dác quanh, mặc một bộ đồ đen sì, còn đội mũ đeo kính râm.
Trông y hệt mấy tên g.i.ế.c cướp của đăng báo.
Tim cô thót một cái, hôm nay trời , sắc trời âm u, khí ảm đạm càng cô thêm sợ hãi.
Giọng cô run run, tay cầm điện thoại cũng run theo: "Ông xã, nếu em còn nữa, cưới vợ khác ?"
Đầu dây bên Từ Đông Thăng mặt đầy vạch đen, nãy chẳng đang chuyện buôn bán trong tiệm ? Sao tự nhiên chuyển chủ đề.
"Em suy nghĩ linh tinh cái gì thế? Bớt mấy lời xui xẻo đó !"
Tay trái Lâm Tuệ thò túi xách, tìm một chiếc ô, nắm chặt lấy, im bất động.
"Em thấy một kỳ quái..."
Lâm Tuệ định đầu khỏi ngõ thì phía , khoảnh khắc chạm mắt với cô, đột nhiên lao về phía cô.
Lâm Tuệ trừng lớn mắt, khi kịp ba chân bốn cẳng bỏ chạy, cô thấy đối diện tháo kính râm xuống.
Chờ chạy đến mặt, n.g.ự.c Lâm Tuệ phập phồng kịch liệt, tức đến mức cầm ô phang tới tấp !
"Á! Đau đau đau! Mẹ —— đ.á.n.h con!" Từ Quốc Vinh nhảy tưng tưng như gà nước sôi dội trúng.
Lâm Tuệ hề nương tay, vỗ từng cái thật mạnh lưng : "Cho chừa cái thói dọa ! Bà già suýt nữa mày dọa cho đau tim đấy!"
Từ Quốc Vinh ôm chặt lấy , khiến tay cô duỗi để đ.á.n.h tiếp, vội vàng kéo cô về nhà.
"Mẹ con giải thích ..."
Lời còn dứt, tiếng chuông điện thoại reo liên hồi, Lâm Tuệ hồn mới phát hiện lỡ tay cúp máy.
Không Từ Đông Thăng lo lắng đến mức nào, cô vội vàng máy.
"A Tuệ! Sao thế?! Có thấy ?"
Giọng tràn đầy sự gấp gáp, Lâm Tuệ vội giải thích: "Không , nãy là thằng hai, cái thằng ranh con lén la lén lút mặc đồ đen sì, dọa em giật !"
Nói Lâm Tuệ trừng mắt con trai một cái: "Thật đ.á.n.h c.h.ế.t nó!"
Từ Đông Thăng lúc mới thở phào một dài, phịch xuống ghế, thực sự dọa cho hồn xiêu phách lạc.
Tin tức báo đăng ít vụ án chuyên nhắm phụ nữ một , đặc biệt là bọn lưu manh côn đồ, quả thực vô pháp vô thiên, vì tiền vì sắc mà coi mạng như cỏ rác.
Biết là hiểu lầm, giọng điệu trở nên nặng nề: "Đợi lão t.ử lên Kinh Thị sẽ đ.á.n.h c.h.ế.t nó!"
Từ Quốc Vinh đang ôm chặt tự nhiên rõ mồn một từng chữ, tủi vọng điện thoại: "Con ba ơi, con thật sự cố ý dọa . Tối nay con gác đêm, đảm bảo để gặp ác mộng!"
Hồng trần cuồn cuộn
Sóng gió bủa vây
Tâm như chỉ thủy
Tự tại chốn này.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-1980-ke-hoach-thuan-hoa-chong-phe-vat/chuong-501-len-lut.html.]
Từ Đông Thăng hừ lạnh một tiếng: "Thằng ranh con!"
Hai cửa, Lâm Tuệ liền : "Về đến nhà , tối em gọi cho ."
"Được."
Lâm Tuệ ném túi xách và điện thoại lên bàn, đó xuống sô pha, khoanh tay, bày tư thế thẩm vấn: "Mau khai thật , lén la lén lút gì? Định chuyện gì hả?"
Từ Quốc Vinh hai tay đan , ngoan ngoãn mặt , cúi đầu: "Mẹ, con thật sự cố ý."
"Tại cái chương trình ca hát hot quá, con nổi tiếng . Quá nhiều đến quảng trường con hát, đông dễ xảy lộn xộn. Con lo xảy chuyện gì trách nhiệm đổ lên đầu con, cho nên con cố gắng giảm bớt hát."
Từ Quốc Vinh càng càng thấy tủi : " ai ngờ mấy điên cuồng quá, chặn đường con ngay ở trường học! Thậm chí còn ném thư tình với quà trong ngõ Kim Cổ nữa."
"Con thật sự chịu nổi! Hôm nay xe máy cũng dám , chạy về nhà trốn."
Lâm Tuệ hít sâu một : "Con chơi nổi thì lường hậu quả thế chứ."
Cậu thở dài, lén lút xuống, sát gần , bà với ánh mắt lấy lòng: "Mẹ, bày cách cho con ?"
Lâm Tuệ trừng một cái, : "Hiện tại con nên lấy việc học trọng. Trước đó hát ở quảng trường một thời gian dài, giọng hát tiến bộ nhiều, tâm thái cũng định. Theo thấy thì tạm thời cần nữa."
"Con chuyển về đây ở, để tài xế tiện đường đưa đón con luôn, thành thật học ở trường cho , thì tự mày mò nghiên cứu đống thiết con mua về . Kín tiếng một thời gian, chắc sẽ quên dần thôi."
Từ Quốc Vinh gật đầu: "Cũng đành thế thôi."
Cậu chỉ thấy tiếc, mất bao nhiêu cơ hội kiếm tiền. hiện tại tiền trong tay cũng thiếu lắm. Tiền tiêu vặt ba cho cũng đủ dùng.
Lâm Tuệ hỏi : "Trước đó con rủ bạn học cùng một thời gian, giờ rút lui cũng rõ ràng với . Làm việc đầu đuôi."
Từ Quốc Vinh nghĩ đến hai Hà Vĩnh, nhíu mày: "Con ."
Vì quản nghiêm, chơi với hai nhiều.
Khả năng tự chủ của hai quá kém, quen lê la ở các tụ điểm ca nhạc lớn, thậm chí mắt thấy sức khỏe cũng yếu .
Ban ngày học, buổi tối , nửa đêm còn chơi bời ở vũ trường, sức lực ai mà chịu nổi.
Không ngờ còn kịp , hai tìm đến đề nghị giải tán nhóm.
Hà Vĩnh nhiều tiền hơn, cũng chịu khó chải chuốt bản , ăn mặc dùng đồ đều lên đời, quả thực như lột xác, gần đây còn tán một cô bạn gái xinh .
Cậu hớn hở : "Bọn tớ bàn bạc xong với một vũ trường mới mở gần trường, cứ cách một ngày đến hát, một tháng chỉ cần đủ 15 ngày là nhận lương cứng 2000 đồng! Hơn nữa rượu và đồ uống bên trong uống thoải mái!"
"Thấy thế nào? Anh em , đừng bảo bọn tớ trượng nghĩa nhé, cùng bọn tớ ? Ông chủ bảo , tiền khách boa đều thuộc về túi riêng của chúng . Một tháng kiếm !"
Cậu xòe một bàn tay .
"Một tháng 5000 đấy em! Nếu nhiều còn thể hơn một vạn, hai ngày mới hát mấy tiếng, việc ngon thế tìm ?!"