Trọng Sinh 1980: Kế Hoạch Thuần Hóa Chồng Phế Vật - Chương 502: Hát ở quán bar

Cập nhật lúc: 2025-12-19 13:19:52
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6faOPXua5A

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Từ Quốc Vinh kinh ngạc vô cùng, dám tin: "Chỉ là hát ở quán thôi mà, lương cao thế?"

 

Hà Vĩnh sớm dò la rõ ràng, vẻ mặt phấn khích: "Bởi vì ông chủ bảo ông theo con đường cao cấp, cùng đẳng cấp với mấy cái tụ điểm ca nhạc tép riu . Nhân viên tuyển là sinh viên đại học bằng cấp cao, ngay cả rót rượu cũng là mỹ nữ trường nghệ thuật bên cạnh!"

 

"Cậu , chân thiên t.ử là công chúa thái t.ử gia tiền thế, tiêu pha ở quán bar mỗi đêm là hàng vạn thậm chí mấy chục vạn. Nếu hát bài họ yêu cầu, tiền thưởng chắc chắn thiếu."

 

"Hôm nọ bọn tớ tình cờ gặp một , một ấm tổ chức sinh nhật, uống rượu hứng lên bao trọn cả quán, khui mấy chục chai rượu đắt tiền! Không chỉ thế, còn rải tiền ngay tại chỗ! Hai đứa tớ may mắn, chộp hai tờ!"

 

Hà Vĩnh giơ hai ngón tay, nhớ cảnh tượng đêm đó vẫn còn kích động.

 

Từ Quốc Vinh mà ngẩn : "Cái ... đều là thật á? Không tình tiết trong phim?"

 

"Bọn tớ lừa gì! Toàn là thật đấy! Kiếm tiền boa của họ dễ như ăn kẹo mà!"

 

Hai thấy cảnh tượng bao giờ, chốn ăn chơi trác táng mới núi cao còn núi cao hơn. Đối với một sinh ở đỉnh kim tự tháp, vài ngàn vài vạn đồng chẳng là cái đinh gì, chẳng khác nào cái giẻ lau giày.

 

Mà những thứ đó là thứ những kẻ đang vật lộn ở mức sống cơ bản như họ cầu còn .

 

Hai càng càng hưng phấn, như thể ngã hũ vàng.

 

Từ Quốc Vinh cũng từng thấy cảnh tượng như , nhưng dội nước lạnh họ, chỉ hỏi một câu: "Các ký hợp đồng ?"

 

"Hợp đồng là cái gì? Bọn tớ chỉ là thêm ngoài giờ học, cần thiết ký chứ? Bao nhiêu nhân viên phục vụ cũng thấy hợp đồng gì."

 

" thế, ông chủ lớn như , xe cả trăm vạn, rỉ chút tiền qua kẽ tay cũng đủ bọn tớ ăn, đến mức lừa mấy đứa tép riu như bọn tớ nhỉ? Đừng vì chuyện cỏn con mà chọc giận ."

 

Từ Quốc Vinh từ nhỏ theo ba việc ở cửa hàng, tuyển bao nhiêu nhân viên, những lúc nào đó, hợp đồng mới là thủ đoạn duy nhất bảo vệ quyền lợi cho công thấp cổ bé họng.

 

Tuy rằng đối phương địa vị bối cảnh, hợp đồng tác dụng hạn, nhưng vẫn hơn .

 

Hai say máu, nóng lòng theo ông chủ mới, lúc gì cũng lọt tai.

 

Từ Quốc Vinh nghĩ nghĩ, liền : "Bao giờ các bắt đầu ? Tớ cũng xem cho sự đời."

 

Quả nhiên, chẳng ai tiền mà động lòng!

 

Họ vui vẻ khoác vai Từ Quốc Vinh: "Mai bắt đầu luôn! Bọn tớ dẫn , mất tiền , uống rượu cứ ghi nợ bọn tớ!"

 

Từ Quốc Vinh : "Được thôi, để em hưởng sái chút hào quang của các ."

 

Hai bảo quán bar đó tên là "Kỳ Ngộ", cách cổng phụ trường học đến 800 mét, lấy vị trí , chống lưng cho ông chủ chắc chắn tầm thường.

 

Hôm đó Từ Quốc Vinh vẫn mặc cả cây đen, đội mũ lưỡi trai, che kín mặt mũi.

 

Cậu đợi ở cửa quán bar, gọi điện thoại cho , một lát hai mặc quần áo đính kim sa lấp lánh đón .

 

"Ngầu đấy!" Cậu giơ ngón tay cái, sững sờ, còn đưa tay sờ thử mấy miếng kim sa lấp lánh.

 

Hai đầu xịt bao nhiêu keo, tóc dựng từng cọng, mặt còn bôi phấn kim tuyến.

 

Nói thật, lên sân khấu thi đấu cũng bao giờ ăn mặc lồng lộn thế .

 

"Hì hì, lên sân khấu đều mặc thế cả, bên trong ánh đèn tối, mặc sáng một chút mới thấy. Đi thôi."

 

"Anh Lợi, đây là bạn em, hôm nay tới mở mang tầm mắt." Hà Vĩnh nịnh nọt.

 

Một gã đàn ông vạm vỡ cao hai mét ở cửa đ.á.n.h giá Từ Quốc Vinh từ xuống , nheo mắt, cảm thấy quen mặt nhưng nhớ là ai, chỉ coi là bạn bè của họ, cũng đến tìm việc thêm.

 

Sinh viên ngoài thêm kiếm tiền cũng ít.

 

Gã xua tay: "Vào , chạy lung tung, gây họa bọn tao chịu trách nhiệm đấy."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-1980-ke-hoach-thuan-hoa-chong-phe-vat/chuong-502-hat-o-quan-bar.html.]

 

"Anh yên tâm, nhất định sẽ ngoan ngoãn ạ!"

 

Hà Vĩnh và bạn dẫn Từ Quốc Vinh , thì thầm giải thích: "Khách tiền tính khí thất thường lắm, ở đây chỗ lý lẽ, ông chủ chỉ về phía tiền thôi. Cho nên lát nữa cứ ngoan ngoãn quầy bar xem bọn tớ hát là ..."

 

Hai dẫn tới quầy bar, chếch đối diện là sân khấu, đó rõ. Đang định dặn dò thêm vài câu thì tới vỗ vai hai , giục mau chuẩn lên sân khấu.

 

Từ Quốc Vinh vẫy tay với họ: "Các mau chuẩn , tớ trẻ con , tự lo liệu mà."

 

Hai lúc mới vội vàng chạy theo lớp trưởng hậu trường.

 

Quán bar kinh doanh buổi tối, 7 giờ tối mới bắt đầu mở cửa, hiện tại khách khứa lục tục kéo đến.

 

Quán bar bật đèn màu rực rỡ, cảm giác mê ảo mười phần, khi tiếng nhạc vang lên, Từ Quốc Vinh lên sân khấu.

 

Người lên hát đầu tiên là Hà Vĩnh, thi đỗ trường , khả năng ca hát của vốn dĩ tồi.

 

Chọn một bài hát tiếng Quảng Đông mới , giai điệu sôi động, khuấy động bầu khí hiện trường, thậm chí ít khán giả sướng tai tiện tay rút hoa giả bàn ném lên sân khấu.

 

Cậu , một bông hoa đại diện cho 10 đồng.

 

Nói cách khác, bài hát ba phút của Hà Vĩnh hát xong, thể nhận cả trăm đồng tiền thưởng. Mà đêm nay, mới chỉ bắt đầu.

 

"Trai , một ?"

 

Một mùi nước hoa nồng nặc xộc mũi, Từ Quốc Vinh xoa mũi, đầu .

 

Là một cô gái trẻ mặc áo hai dây quần soóc ngắn, trông cũng khá trẻ trung, xinh , nhưng Từ Quốc Vinh thích mùi lắm, nồng quá.

 

Tuy đội mũ che nửa khuôn mặt, nhưng thể thấy mặt mũi chắc cũng tệ. Lần đầu , để rõ mặt tới, đẩy mũ lên một chút, lộ đôi mắt.

 

Cô gái cảm thấy kinh ngạc vẻ trai của , càng tươi hơn, tưởng rõ, ghé sát hơn chút, lớn: "Trai một ? Em mời ly rượu nhé? Hoặc là mời em cũng !"

 

Từ Quốc Vinh chỉ cổ họng , lắc đầu xua tay, há miệng nhưng tiếng.

 

Cô gái nhíu mày, bỏ : "Tiếc thật, hóa câm!"

 

Từ Quốc Vinh về phía nhân viên pha chế quầy bar, ánh mắt kinh ngạc của đối phương chỉ một cái tên thực đơn rượu: "Cho một ly cocktail ."

 

Một đêm trôi qua, Từ Quốc Vinh chứng kiến những tiền mà Hà Vĩnh rốt cuộc là dáng vẻ thế nào, động một chút là bao trọn cả quán, vung tiền boa rượu cho khác tiếc tay.

 

Dáng , dù đội mũ quầy bar vẫn quá nổi bật, tới bắt chuyện thực sự nối liền dứt.

 

Không chỉ nữ, thậm chí còn cả đàn ông với ánh mắt dâm tà.

 

Đương nhiên, cũng thiếu những đắn tới giải sầu, mặc âu phục giày da, chỉ uống rượu tán gẫu với bạn bè, bài bạc cũng chơi.

 

Nơi thực sự giống như một thế giới nhỏ khép kín vô ưu vô lo chỉ dành cho hưởng lạc.

 

Cậu bước khỏi quán bar, tiếng nhạc ầm ĩ bên tai cánh cửa lớn ngăn cách. Bước con phố, lọt tai là tiếng trong nhà dân, tiếng đ.á.n.h mắng con cái, tiếng sách..., cảm giác chia cắt gian và thời gian càng thêm rõ rệt.

 

"Mẹ, con về , ngủ ạ."

 

Từ Quốc Vinh hiếm khi về nhà muộn thế , 12 giờ đêm . Cậu phòng khách, Lâm Tích ở đó, chắc ngủ. Mẹ vẫn sô pha, chắc là đang đợi .

 

Từ Quốc Vinh sán gần, định chuyện thì thấy ông bố lâu gặp bước từ phòng tắm, mở to mắt: "Ba, ba đến bao giờ thế?"

 

Từ Đông Thăng liếc một cái: "Vừa mới."

Hồng trần cuồn cuộn
Sóng gió bủa vây
Tâm như chỉ thủy
Tự tại chốn này.

 

Đột nhiên, mũi giật giật, lông mày nhíu : "Thằng hai, mày hút t.h.u.ố.c ? Trên còn nồng nặc mùi rượu thế , mày chơi bời lêu lổng ở về?"

 

 

Loading...