Trọng Sinh 1980: Kế Hoạch Thuần Hóa Chồng Phế Vật - Chương 505: Tuổi trẻ phơi phới

Cập nhật lúc: 2025-12-19 13:19:55
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1qV8ebRetO

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

"Sao mang nhiều đồ tới thế?"

 

Lâm Tích cốp xe đầy ắp giỏ trái cây, mắt tròn mắt dẹt.

 

Liên Kình : "Một phần là trái cây trong vườn nhà tớ, một phần là khác biếu. Nhà tớ ít , ăn hết, bà nội bảo tớ mang sang biếu nhà một ít."

 

"Vừa chú Từ cũng ở đây, nếm thử xem trái cây miền Bắc khác gì miền Nam."

 

Cậu một tay xách một thùng, Lâm Tích chẳng giúp gì, đành đóng cốp xe theo .

 

"Vậy đến đúng lúc , ba tớ ngoài, bao giờ mới về."

 

Chị Anh nhận giỏ trái cây, rửa một đĩa mang phòng khách, đó lui bếp việc của .

 

Liên Kình nắm tay Lâm Tích xuống sô pha: "Tớ thấy , chúng lâu gặp, xuống chuyện chút."

 

Má Lâm Tích nóng lên, cầm điều khiển bật tivi.

 

Liên Kình ngày càng bận rộn, nhưng ông nội và ba giúp đỡ nên cũng đến nỗi quá mệt.

 

Cậu vuốt ve ngón tay Lâm Tích, trắng nõn thon dài. Tay cầm bút vẽ quanh năm nên vài vết chai mỏng, tay trái thì mềm mại hơn.

 

"Hôm nào thực tế?"

 

"Ngày ."

Hồng trần cuồn cuộn
Sóng gió bủa vây
Tâm như chỉ thủy
Tự tại chốn này.

 

"Cậu nhớ mang điện thoại theo bên , chuyện gì thì gọi cho tớ ?"

 

Lâm Tích : "Cả lớp tớ cùng mà, cũng xa, ngay tỉnh bên cạnh thôi, an lắm. Hơn nữa, gọi cho thà gọi cho chú cảnh sát còn hơn, bay tới chắc?"

 

Cằm cô nhọn, sắc mặt hồng hào, lên trông đáng yêu vô cùng. Liên Kình nhịn đưa tay nhéo má cô, ghé sát hôn lên cái miệng đang lải nhải .

 

"Sao thể? Cậu thử xem."

 

Lâm Tích ngẩn , mặt đỏ bừng nóng ran trong nháy mắt, dám thẳng mắt , bèn sang xem tivi, nhưng tay vẫn nắm c.h.ặ.t t.a.y buông.

 

Liên Kình khẽ, tay ôm lấy vai cô, trêu cô nữa, hỏi hai .

 

Lâm Tích thấy gọi " hai" ngọt xớt cũng chẳng thấy ngượng ngùng gì nữa.

 

"Anh đến nhà ở ngõ Kim Cổ chuyển ít nhạc cụ về, dạo đang chuẩn cho một kỳ thi."

 

"Thế cô chú ? Ở cửa hàng ?"

 

"Tớ cũng rõ, mấy hôm nay vì chuyện của tớ mà tớ cũng chẳng mở cửa hàng."

 

Lâm Tích dựa lòng , hỏi: "Nếu là , sẽ thế nào?"

 

Liên Kình xoa đầu cô, đó : "Nhà tớ cũng quy tắc, cho nên tớ từng đến mấy chốn ăn chơi đó, bên trong sức hấp dẫn thế nào. Nếu hỏi ý kiến tớ, tớ đồng tình với cách của dì Lâm."

 

"An An, chúng còn trẻ, khả năng tự khống chế và phân biệt đúng sai đủ. một ly một dặm, nếu thế thì chi bằng ngăn chặn ngay từ đầu. Chờ chúng đủ kiến thức và năng lực, lẽ sẽ phân biệt ."

 

Đầu Lâm Tích dựa cổ , nghiêng ngước lên, chỉ thấy cằm rõ nét: "Ý là, chúng bây giờ còn trẻ, theo sự sắp đặt của cha ?"

 

Liên Kình cúi đầu, đối diện với đôi mắt sáng lấp lánh của cô, hôn lên trán cô một cái: "Ngoan, cứ lời dì Lâm, tớ thấy dì hiểu rõ chuyện, kiểu phụ cổ hủ ."

 

Lâm Tích gật gật đầu: "Ừ ừ, tớ thấy ba tớ là ba nhất đời..."

 

Bên , Lâm Tuệ đang ăn uống no say xem phim xong cảm thấy vô cùng thoải mái.

 

Từ Đông Thăng cô kéo trung tâm thương mại, sắm cho hai bộ âu phục đắt tiền từ đầu đến chân.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-1980-ke-hoach-thuan-hoa-chong-phe-vat/chuong-505-tuoi-tre-phoi-phoi.html.]

 

"Tiêu tiền , trong lòng thoải mái ?"

 

Lâm Tuệ vuốt ve chiếc cà vạt màu xanh biển tay, khéo hợp với bộ âu phục đen của , tự tay thắt cho , mới lơ đãng trả lời: "Tiêu tiền mà còn lúc thoải mái ?"

 

Làm ông chủ nhiều năm, Từ Đông Thăng lúc tự nhiên toát một khí thế, cộng thêm vóc dáng cao ráo chân dài, ăn mặc chỉnh tề trông trai.

 

Lâm Tuệ càng càng ưng mắt.

 

"Chồng em trai ? Ngắm thì ngắm, đừng chảy nước miếng đấy nhé."

 

Lâm Tuệ trừng một cái, đó hài lòng vỗ vỗ n.g.ự.c : "Được , mặc bộ thì bớt , giả vờ chút , ít nhất cũng chút khí chất nho nhã của đàn ông trung niên chứ."

 

Tủ quần áo của âu phục, nhưng quen thói tự do tản mạn, thích mặc loại quần áo bó sát , cảm giác trói buộc, khó chịu.

 

nếu vợ thích thì nhịn một chút cũng chẳng .

 

Suốt đường về, nhịn thật, thể một câu hai câu, thể đáp một chữ đáp hai chữ.

 

Lâm Tuệ quả nhiên cảm thấy bên tai thanh tịnh hơn hẳn.

 

"Lâu mở cửa hàng, qua tiệm xem chút ."

 

Lúc là nửa buổi chiều, dù qua mở cửa hàng thì cũng chỉ mở hai ba tiếng.

 

Từ Đông Thăng : "Em bà chủ còn tùy hứng hơn cả , thích thì mở thích thì đóng. 5 vạn đồng của em vợ bao giờ mới kiếm đây?"

 

Lâm Tuệ: "Cậu vui lòng cho em dùng, đừng quản. Đã bảo từ sớm là để em g.i.ế.c thời gian mà, kiếm nhiều kiếm ít quan trọng."

 

"Anh cũng vui lòng cho em dùng mà, quyền tài chính trong nhà chẳng đều trong tay em ?" Từ Đông Thăng dỗ dành cô: "Tiền trong nhà đều là của bà chủ Lâm, thích tiêu thế nào thì tiêu, ai dám em một câu."

 

Lâm Tuệ trêu : "Kể cả em tiêu hết mua nhà cũng vui lòng?"

 

Từ Đông Thăng nghĩ nghĩ: "Cũng , nhưng em chừa cho chút quỹ đen, thì lấy tiền mua quà cho bà chủ Lâm."

 

Lâm Tuệ kéo tay , trong lòng khoan khoái, : "Bà chủ Lâm mua nhà nữa, nhiều thế , đủ mỗi một căn là ."

 

"Nhà to ở Kinh Thị là của chúng , mấy căn nhỏ mỗi đứa một căn, còn nhà ở Dương Thành, Hải Nam cũng là của chúng hết, chia cho chúng nó, thì tự mà kiếm."

 

Từ Đông Thăng ý tứ: "Thế chúng phấn đấu nữa ?"

 

"Không phấn đấu nữa. Từ giờ trở , chúng cũng sống cuộc sống của riêng . Có tiền nhà xe, công ty quản lý, đủ cho chúng hưởng thụ mấy chục năm ."

 

"Hoắc —— từ giờ bắt đầu dưỡng già ? Nếu sống đến tám chín mươi tuổi, nghĩa là chúng mới sống một nửa cuộc đời thôi đấy, nghĩ thế thì 40 tuổi vẫn còn trẻ chán!"

 

Hai vui vẻ đến cửa hàng, Từ Đông Thăng lấy chìa khóa mở cửa, Lâm Tuệ ngẩng đầu tòa nhà nhỏ , cô đang cân nhắc xem nên sửa sang tường ngoài, đổi màu sơn cho bắt mắt hơn chút , chứ cứ mấy bạn nhỏ bảo tìm thấy cửa hàng.

 

"Chị Tuệ, chị đến ."

 

Lâm Tuệ đầu , chào hỏi: "Ừ, qua mở cửa hàng một lúc. Cửa hàng hôm nay đông vui thế?"

 

Vương Quyền : "Cửa hàng nhập hàng mới, em qua trông coi chút."

 

Từ Đông Thăng thấy, đầu tới hỏi: "A Tuệ, vị là?"

 

Lâm Tuệ giới thiệu hai : "Đây là chồng , họ Từ. Anh Đông Thăng, đây là cửa hàng trưởng cửa hàng bên cạnh, ông chủ Vương."

 

Vương Quyền đưa tay : "Chào Từ, gọi em là Vương Quyền ạ."

 

"Chào Vương." Từ Đông Thăng giữ nụ mặt, bắt tay đáp lễ, thể cảm nhận sức mạnh của . Cơ bắp cánh tay nhỏ ...

 

 

Loading...