Trọng Sinh 1980: Kế Hoạch Thuần Hóa Chồng Phế Vật - Chương 510: Cầu hôn
Cập nhật lúc: 2025-12-19 13:20:00
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1qV8ebRetO
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Liên Kình tự lái xe tới đón Lâm Tích, tiện thể chào hỏi chú Từ dì Lâm. Hôm nay ba cuối cùng cũng nghỉ, ông nội cũng ở nhà, đặc biệt bảo đón Lâm Tích sang nhà ăn cơm.
Lâm Tích lên xe, với tay để món quà mua cho ghế .
Liên Kình liếc , hỏi: "Cái gì thế?"
"Mua cho bộ đồ thể thao với đôi giày, tớ thấy mặc âu phục, ít đồ thường phục quá, thỉnh thoảng cũng tập luyện chút, mặc cho thoải mái."
Cô giọng bình thản, câu nào cũng là quan tâm.
Lâm Tích đùa: "Tuy đắt bằng quần áo của , nhưng chất liệu cũng lắm."
Xe mãi chạy, cũng gì, Lâm Tích đầu , thấy cứ chằm chằm , sờ sờ mặt, gì, kỳ quái hỏi: "Sao thế?"
Liên Kình kéo tay cô qua, hôn lên mu bàn tay, đó đặt lên n.g.ự.c trái của .
Lâm Tích , ngay là nhớ cô.
Cô qua cửa sổ, thấy ba nhà, liền tháo dây an thắt , nhoài sang hôn lên má một cái.
"Tớ cũng nhớ ."
Liên Kình bình tĩnh cô, xoa xoa tay cô, ở ngay cửa nhà tiện gì quá phận, liền lái xe .
Mấy năm nay Lâm Tích sang nhà họ Liên nhiều lắm, nhưng ngày lễ ngày tết hai nhà đều qua quà cáp, quan hệ ngày càng thiết.
Cô cũng thấy câu nệ, cửa liền thoải mái chào hỏi .
Hồng trần cuồn cuộn
Sóng gió bủa vây
Tâm như chỉ thủy
Tự tại chốn này.
Dì Tình dắt tay cô cửa, khen: "Hôm nay váy thế."
"Mẹ cháu mua đấy ạ, mắt của cháu lắm."
Bà nội Liên đeo kính lão sô pha, vẫy tay với cô, khi cô gần cũng : "Đẹp thật đấy."
Người già càng thích trẻ tuổi xinh , hoạt bát rạng rỡ như đóa hoa.
Bà nắm tay cô bé : "Hôm nào rảnh bảo Tiểu Kình đưa cháu dạo phố, mua thêm mấy bộ quần áo nữa, bà trả tiền cho hai đứa."
Lâm Tích từ chối, đồng ý ngay: "Vâng ạ bà nội, hôm đó bà cũng cùng nhé."
"Ái chà, con bé còn nhớ đến bà cơ đấy, ngoan thật. Bà già , nổi nữa. Các cháu trẻ trung cứ chơi..."
"Không già già, già càng nhiều xương cốt mới cứng cáp ạ. Không tin bà hỏi Liên Kình xem, đúng ? Bà nội cháu ngày nào cũng ngoài dạo hai vòng, giờ chạy còn nhanh hơn thanh niên chứ."
Trong mắt Liên Kình mang ý , phụ họa: " đấy bà nội, đưa bà cùng ngoài xem thế giới đổi thế nào."
"Được , các cháu..."
Mắt bà nội Liên híp , nhà họ Liên chỉ Liên Hâm dỗ bà như thế, nhưng Liên Hâm càng lớn tuổi tính tình càng cố chấp, còn tâm lý nữa. Có cô con dâu mới miệng ngọt, kéo theo cháu trai cũng hoạt bát hẳn lên.
Bà nội Liên càng thêm thích cô bé, cho nên bàn cơm, bà đột nhiên hỏi dự định của Lâm Tích khi nghiệp.
"Vì dịch bệnh nên lễ nghiệp của trường hoãn một tháng ạ. Lấy bằng xong, cháu định mở một phòng tranh, cơ hội thì mở một phòng triển lãm tranh là nhất."
Triệu Tình liền hỏi: "Đã chọn địa điểm ?"
"Cháu vẫn đang xem ạ."
Vị trí thì đắt quá, cô xa ngoại thành, cho nên vẫn luôn do dự, lẽ sẽ nghiêng về phương án thuê một vị trí .
Ông nội Liên lúc lên tiếng, giọng ôn hòa: "Cần giúp đỡ gì cứ với ông bà, đừng khách sáo quá, đều là một nhà cả."
"Vâng ạ ông nội Liên."
Ăn tối xong, hai dạo trong vườn , Liên Kình đột nhiên hỏi cô: "Muốn lên phòng tớ xem ?"
Lâm Tích chớp mắt: "Không lắm nhỉ? Ba với ông bà đều ở đây mà."
Bình thường cô sang đây chỉ hoạt động ở tầng một, còn là trẻ con nữa. Hơn nữa, hồi bé cô với hai trai từng lên đó.
Xem cái gì chứ?
Liên Kình bỗng nhiên ghé sát, thì thầm tai cô: "Nếu lên, tớ sẽ ôm ngay tại đây đấy."
Tai Lâm Tích nóng bừng, trừng một cái: "... Thôi , lên một lúc thôi nhé."
"Cậu ở lì mấy tiếng tớ cũng đồng ý ."
Lâm Tích vỗ tay , phiền thật đấy!
"Sau cấm đàn đúm với hai tớ nữa, cái thói năng linh tinh giống hệt !"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-1980-ke-hoach-thuan-hoa-chong-phe-vat/chuong-510-cau-hon.html.]
"Sao hai thế, tớ sẽ mách đấy."
Lâm Tích gì, bước chân dậm mạnh hơn một chút.
Liên Kình khẽ, theo cô.
Phòng vẫn đổi gì, chỉ là đồ trang trí bên trong đổi thành bóng rổ mà con trai thích.
Lâm Tích vặn cửa, trong, liếc mắt thấy sách bàn: "Cậu còn thời gian sách ?"
"Thỉnh thoảng xem thôi."
"Cạch" một tiếng, cô rõ tiếng chốt cửa, kinh ngạc đầu .
Liên Kình nhướn mày: "Cậu đừng phòng thế, tớ cũng chuyện gì."
Lâm Tích cứ thế tiến gần, sắp dán cô , chỗ nào giống " chuyện " chứ.
Cậu một tay bế bổng Lâm Tích lên, đặt lên bàn học.
Lâm Tích giật , hai tay ôm lấy vai : "Làm gì thế?"
Liên Kình cúi đầu, thở như như phả chóp mũi cô: "Cậu bảo tớ gì?"
Lâm Tích bàn, , vẫn cao hơn cô một chút.
Trong phòng yên tĩnh, Lâm Tích dường như thấy tiếng tim đập dồn dập, theo bản năng ngẩng cằm lên theo tay .
Hai lặng lẽ hôn một lúc.
Lâm Tích đột nhiên cảm thấy tay thêm vật gì đó, lùi , rõ chiếc nhẫn ngón tay, cô ngây , dám tin: "Liên Kình, định cầu hôn tớ thế đấy chứ?!"
"Đây chỉ là nhẫn đôi bình thường thôi, cứ đeo chơi , chờ đính hôn, kết hôn chúng đặt cái mới."
Lâm Tích định , ngón tay chặn môi.
" mà, hôm nay tớ thực sự cầu hôn ."
Liên Kình lấy ví tiền của từ trong ngăn kéo , bên trong ba tấm thẻ ngân hàng, rút hết đặt tay Lâm Tích.
"Tấm thẻ là tiền gia đình cho tớ, bao nhiêu năm nay tớ tiêu đến, bên trong hơn 500 vạn."
Liên Kình tính cô, dừng một chút tiếp: "Nếu dùng tiền của gia đình thì tiêu tiền tớ tự kiếm. Tấm là tớ tự đầu tư mua cổ phiếu kiếm , chắc hơn hai trăm vạn, còn ít tiền mua trái phiếu chính phủ. Tấm thẻ cuối cùng là tiền thưởng tớ mấy dự án quốc gia mấy năm nay, chắc còn 150 vạn."
"Tất cả chỗ tiền đều cho , lấy gì cũng , tiêu hết tớ kiếm."
Cậu sờ mặt Lâm Tích, trong mắt in bóng hình cô: "Bảo bối, cho dù dùng tiền của gia đình, tớ cũng thể cho cuộc sống ."
"Cho nên, đồng ý lấy tớ ?"
Họng Lâm Tích nghẹn , dù sớm muộn gì cũng ngày , nhưng màn cầu hôn bất ngờ , cô một chút chuẩn tâm lý cũng .
Không , đầu óc cô đột nhiên chập mạch: "Cậu còn tặng hoa cho tớ, là giờ xuống vườn của dì Tình hái hai bông nhé?"
Liên Kình , cảm thấy cô thực sự quá đáng yêu, nhịn hôn một cái, đó như ảo thuật lấy một bó hoa hồng phấn xinh từ gầm bàn, quỳ một gối xuống.
"Chúng quen từ năm 7 tuổi, 14 tuổi tớ bắt đầu thích , đến bây giờ 22 tuổi, mấy năm đối với cuộc đời dài đằng đẵng chỉ chiếm một phần nhỏ, nhưng tớ , đây sẽ là phần đáng nhớ nhất."
"Có lẽ đối với cầu hôn vẻ vội vàng đột ngột, nhưng từ khoảnh khắc tớ thích , tớ tưởng tượng vô cảnh cưới , cũng từng diễn tập vô cho giây phút ."
Đây là đầu tiên Lâm Tích tỏ tình trịnh trọng như , trong lòng như một giọng cứ vang lên —— chính là .
Tay cô cầm bộ gia sản của —— mắt xem là , đó mím môi , ôm lấy bó hoa, giọng mũi nghẹt: "Cái , miệng thì lắm, cầu hôn hỏi tớ đồng ý chứ, ai đeo nhẫn mới hỏi?"
Liên Kình dậy, nắm tay cô, nhẹ nhàng hôn lên chỗ đeo nhẫn, đó ôm chặt lấy cô.
"Bảo bối, tớ từng nghĩ sẽ để gả cho khác. Chúng kết hôn chỉ là chuyện sớm muộn thôi, nếu hôm nay đồng ý, tớ cầu hôn tiếp là . may mắn , để tớ chờ quá lâu."
"Cuối cùng cũng đợi nghiệp."
Tai Lâm Tích áp n.g.ự.c , thấy tiếng tim đập dồn dập, hình như cũng bình tĩnh như vẻ bề ngoài.
Cô ngẩng đầu, hôn lên cằm , hỏi: "Nhẫn của ? Tớ đeo cho ."
Liên Kình lau mồ hôi lòng bàn tay quần, đó từ từ lấy chiếc nhẫn còn trong túi .
Lâm Tích đeo ngón giữa tay trái cho , cũng cúi đầu hôn lên đó một cái, trả lời câu hỏi lúc đầu của : "Tớ đồng ý."
Liên Kình cụng trán trán cô: "Chờ lễ nghiệp của xong, ba tớ sẽ mời chú Từ dì Lâm xuống chuyện chính thức, đính hôn , ngày cưới xem ý ."
Cậu vui, khóe miệng khép : " tớ hy vọng càng sớm càng ."