Trọng Sinh 1980: Kế Hoạch Thuần Hóa Chồng Phế Vật - Chương 520: Để cô ta biết thế nào là cuộc sống gian nan thực sự

Cập nhật lúc: 2025-12-19 13:20:10
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6faOPXua5A

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

"A Tú!"

 

"Mẹ!"

 

Mọi biến sắc, Lâm Tuệ ở gần nhất lao tới đỡ chồng dậy.

 

"Thằng cả lái xe, Đông Thăng bế xe ngay!"

 

Từ Quốc Tranh lập tức giật lấy chìa khóa xe từ tay ba, chạy mở cửa xe.

 

Từ Đông Thăng mắt đỏ ngầu đá văng Vương Tuyết đang ngáng đường , đó bế bổng lên.

 

Từ phụ vẻ mặt lo lắng chạy theo lên xe, nắm c.h.ặ.t t.a.y bà vợ già, lạnh ngắt.

 

Lâm Tuệ bảo Lâm Tích theo lên xe giúp chăm sóc, đó tát mạnh một cái mặt Vương Tuyết đang rên rỉ đất.

 

"Á!"

 

"Mày dám đ.á.n.h tao! Mụ già xa tao đ.á.n.h c.h.ế.t mày!"

 

Con trai Vương Tuyết c.h.ử.i ầm lên với Lâm Tuệ, đủ loại từ ngữ bẩn thỉu, ngày thường gia giáo nhà họ thế nào, ba tuổi ranh thế , chịu ảnh hưởng từ bố nó quá sâu, thằng nhóc hỏng hẳn !

 

"Thằng ranh con khốn nạn!" Từ Quốc Vinh sa sầm mặt định đá cho thằng béo con một cước: "Ngậm cái miệng thối của mày ! Mày dám động một ngón tay của tao, tao đ.á.n.h cho đầu mày sưng vù lên tin ?"

 

"Đừng động con trai !" Vương Tuyết bò dậy, mặt sưng vù, một tay ôm mạng sườn đau điếng, một tay bảo vệ con trai.

 

Thằng béo con đ.á.n.h , ôm cái m.ô.n.g đau, nơm nớp lo sợ trốn trong lòng dám ho he nữa.

 

Lâm Tuệ sang Từ Hồng Mai đang liệt đất, tiến lên một tay túm lấy mái tóc bạc thưa thớt của bà , lộ khuôn mặt già nua, tay tát liên tiếp, chút nương tình.

 

Từ Hồng Mai ngơ ngác, đang nghĩ gì, cũng kêu đau.

 

Hồng trần cuồn cuộn
Sóng gió bủa vây
Tâm như chỉ thủy
Tự tại chốn này.

"Từ Hồng Mai, nếu sợ bà c.h.ế.t đói, đưa hết tiền dưỡng già cho bà, kết quả còn các oán trách! Đồ ch.ó má vô lương tâm! Cút hết cho ! Về thấy bà nào đ.á.n.h đó! Bà dạy đứa con gái lắm, tự tay chọc tức ruột thương bà nhất đến mức viện! Bà suy nghĩ gì ? Nếu xảy chuyện gì thật, bà tối đến ngủ ngon ?"

 

", , cố ý..." Từ Hồng Mai rơi nước mắt, mặt rãnh nhăn chằng chịt.

 

Tay Lâm Tuệ tê rần, dừng , chán ghét mấy : "Thằng hai, con ném mấy thứ cặn bã ngoài, nếu dám la lối om sòm thì gọi điện cho bác Lý, bảo bác dẫn tới, tống cổ cả lũ tù, đoàn tụ với con ma cờ b.ạ.c luôn!"

 

Nói xong cô vội vàng chạy nhà thu dọn quần áo cho bà cụ, tiền cũng mang theo, Từ Đông Thăng đủ .

 

Từ Quốc Vinh đá thằng béo con một cái, giọng điệu hung ác: "Nghe thấy , cút khỏi nhà tao, tao đ.á.n.h cho nát mặt, bắt mày tù đấy!"

 

Thằng béo con trợn tròn mắt, sợ đến mức nấc cụt, ba chân bốn cẳng chạy cửa.

 

"A Phong!" Vương Tuyết kinh hãi thất sắc, đuổi theo con trai chạy ngoài, sợ con trai chạy mất.

 

Dì Tôn nãy Lâm Tuệ gọi nhà, giờ mới giúp dọn dẹp cái sân hỗn độn. Dì cũng cụ thể xảy chuyện gì, nhưng qua lời cũng mặt là kẻ bất hiếu, còn chọc tức ruột đến mức nguy kịch. Lại mặt, càng càng thấy ghét.

 

cầm chổi chọc đang ngẩn ngơ: "Này, bà còn ? Chờ ông chủ về, chắc chắn sẽ đ.á.n.h đuổi bà đấy."

 

Từ Hồng Mai tỉnh táo , sợ bỏ phía , cũng dám dây dưa nữa, khập khiễng theo ngoài.

 

Lâm Tuệ thu dọn vài bộ quần áo, bảo con trai thứ hai chở xe máy cùng đuổi tới bệnh viện.

 

"Đông Thăng, thế nào ?"

 

Sắc mặt Từ Đông Thăng âm trầm, cuối cùng cũng yên tâm: "Bác sĩ bảo vấn đề gì lớn, chỉ là tức quá thôi, tĩnh dưỡng thật , về chịu kích thích mạnh nữa. Anh cho viện hai ngày để theo dõi."

 

Lâm Tuệ gật đầu: "Không ."

 

Cô bảo con trai nộp viện phí, đó bảo con cả gọi điện cho chị cả và chị hai.

 

Khi vợ chồng cả hớt hải chạy tới, bà cụ tỉnh, chị dâu hai đang gọt táo bên giường gọt trách bà.

 

"Mẹ cũng thật là, bảo đừng để ý đến Từ Hồng Mai nữa, cứ bỏ . Mẹ còn rõ bà chính là kẻ vong ơn bội nghĩa . Chẳng tí hiếu thuận nào! Mẹ thế chẳng gây thêm phiền phức cho nhà chú ba ..."

 

Hồi trẻ dám , giờ già cái gì cũng dám .

 

Nghe , động tác của chị dâu cả khựng , bà chột áy náy, cứ cảm thấy là của , nếu bà kể chuyện Từ Hồng Mai cho cha thì , là bà bụng đúng chỗ, cũng là bà cho địa chỉ...

 

Anh hai Từ nhíu mày, nhỏ: "Được , đừng nữa, để nghỉ ngơi cho khỏe."

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-1980-ke-hoach-thuan-hoa-chong-phe-vat/chuong-520-de-co-ta-biet-the-nao-la-cuoc-song-gian-nan-thuc-su.html.]

Chị dâu hai liền im miệng, cắt táo thành miếng nhỏ.

 

Từ phụ một bên, hốc mắt đỏ hoe, chuyến bệnh viện , đúng là mất nửa cái mạng già. Dọc đường ông cứ hối hận ngăn cản , nhỡ bà nhà qua khỏi kiếp nạn , còn một ông thì ...

 

Từ mẫu giường con dâu lải nhải, bà hồi phục chút ít, giọng khàn khàn: "Mẹ sẽ ... Về nếu nó còn tới, các con ai cũng giúp."

 

Lòng c.h.ế.t hẳn .

 

Ban đầu nếu Từ Hồng Mai sống , bà coi như thấy. con sống khổ, trong lòng buông bỏ .

 

Giờ dạo một vòng qua quỷ môn quan, bà cũng hối hận .

 

Nhà bao nhiêu con cháu, còn đang đợi hưởng phúc, cứ nhớ thương cái đứa vong ơn bội nghĩa não đó gì?

 

Chị dâu cả bắt gặp ánh mắt chồng, gật đầu lia lịa: "Mẹ yên tâm, chúng con gặp nào mắng đó! Có c.h.ế.t đói mặt chúng con cũng mặc kệ!"

 

đông quá, Lâm Tuệ và các con phía , nhường chỗ cho , cô thấy chồng vẫy tay gọi , bèn tới.

 

"Mẹ, gì ạ?"

 

Từ mẫu lắc đầu nhẹ, nắm tay Lâm Tuệ: "Là gây thêm phiền phức cho con, xin con."

 

Lâm Tuệ : "Không , đừng nghĩ nhiều, tịnh dưỡng cho ạ."

 

Sức khỏe Từ mẫu yếu, mấy câu ngủ , cũng rời khỏi phòng bệnh.

 

Từ Đông Thăng vẫn luôn căng thẳng mặt mày, khác dám chuyện nhiều với , chỉ Lâm Tuệ nắm tay an ủi nhỏ nhẹ.

 

"Nghỉ ngơi một thời gian là khỏe thôi, đừng giận nữa."

 

Anh nheo mắt , thực sự tức giận.

 

Người già viện một , hao tổn tinh khí dưỡng bao lâu mới sức .

 

Anh rũ mắt, tay vợ, nắm chặt : "Anh ."

 

Từ mẫu viện hai ngày đòi về nhà, thực sự là chán quá .

 

Từ Đông Thăng đồng ý, chỉ là thuê thêm một hộ lý, chuyên môn chăm sóc bà.

 

Hôm xuất viện, đón về nhà xong, ngoài một chuyến. Tối về, nồng nặc mùi rượu.

 

Lâm Tuệ gần, nhón chân ngửi miệng .

 

Thấy cô như chú cún con, Từ Đông Thăng nhịn , hiếm hoi mấy ngày nay mới vui vẻ một chút.

 

"Anh uống bao nhiêu , khác uống."

 

"Ai thế?" Lâm Tuệ tò mò: "Anh tiếp khách ? Sao gọi Đoan Chính cùng?"

 

Từ Đông Thăng cởi bộ quần áo dính mùi rượu , mới : "Anh tìm ông chủ quán cơm nơi Vương Tuyết việc, cũng khéo, chính là ông chủ Cao của tiệm cơm Đại Chúng hồi xưa. Bọn lâu gặp, nên xuống ôn chuyện cũ."

 

"Khéo thế á?"

 

Từ Đông Thăng nhướn mày: "Chính là khéo thế đấy, còn gặp cả Lực nữa."

 

"À, chính là Lực bán thịt cho chúng hồi ." Anh bổ sung thêm.

 

Lâm Tuệ ném quần áo giỏ đồ bẩn: "Sau đó thì ?"

 

"Anh giờ là đầu xưởng chế biến thịt trấn."

 

Từ Đông Thăng bên mép giường, kéo vợ lên đùi : "Sau đó, chồng Vương Tuyết còn giữ nửa tháng lương ở đó. Anh Lực tên đó bắt vì đ.á.n.h bạc, tức lắm, bảo là ảnh hưởng đến danh tiếng của xưởng thịt, nửa tháng lương định trả nữa, coi như bồi thường cho đơn vị."

 

"Tuy nửa tháng lương đó cũng chẳng đáng bao nhiêu, nhưng Lực bảo kệ, coi như việc thiện."

 

Lâm Tuệ vòng tay qua cổ , cọ cọ mặt : "Anh cũng giỏi thật đấy, hết giận ?"

 

Từ Đông Thăng nhếch khóe miệng: "Họ chẳng bảo cuộc sống gian nan ? Anh cho họ thấy thế nào là cuộc sống gian nan thực sự."

 

Ánh mắt lóe lên: "Đến vé tàu hỏa xa cũng mua nổi, thế mới gọi là cuộc sống gian nan."

 

 

Loading...