Trọng Sinh 80: Gả Nhanh Cho Đại Hán Cương Nhu Đa Cảm - Chương 209: Số Tiền Này Không Thể Phát Cho Họ
Cập nhật lúc: 2025-12-10 14:21:17
Lượt xem: 1
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Lưu Thục Anh đồng ý ngay lập tức: "Được , thành vấn đề, để ở chỗ , chúng thường xuyên qua , cô cứ coi như nhà."
Ngô Hải Lượng gì, lấy bản hợp đồng Tần Song Song dịch cho xem xét, phát hiện sơ hở gì, trong lòng nhẹ nhõm hơn phần nào.
Sau khi lời Trương Đức Văn , cũng lo lắng nước ngoài lật lọng, nên đặc biệt xem kỹ phần phương thức thanh toán, thấy vấn đề gì.
Làm ăn đương nhiên hy vọng thể kiếm tiền, thể lỗ vốn, nếu thì thiệt hại lớn.
Tần Song Song thu dọn một chút, tay ngoài.
Ba lên xe, lái về phía đơn vị.
Ngô Hải Lượng ở ghế , Tần Song Song ghế phụ, chỉ đường cho tài xế Lão Vương.
Kỳ thực cũng gì để chỉ lắm, từ thị trấn đến đơn vị chỉ một con đường, chỉ quanh co một chút.
Đến cổng đơn vị, Tần Song Song bảo họ đợi ở ngoài cổng, cô xuống xe đến nhà chị Lư Hiếu Trân.
Đơn vị quy định nghiêm ngặt, xe cộ và nhân viên bên ngoài đều phép , trừ gia đình quân nhân. Mỗi Trương Đức Văn chở hàng đến cũng đều đợi ở ngoài cổng để giao hàng, nhận hàng, tuyệt đối bên trong đơn vị.
Cùng lắm là quen , sâu bên trong cổng một chút, chỗ đó rộng rãi hơn, còn đổ bê tông, để hàng lên sẽ sạch sẽ hơn, thể thoải mái việc.
Lão Vương và Ngô Hải Lượng đều là đầu tiên đến, chỉ thể đỗ xe ở bên ngoài cổng đơn vị, thể lái trong.
"Chị Lư! Người của Xưởng Giày Hải Lan đến phát tiền công khâu giày , chị thông báo một chút, bảo tất cả những ai khâu giày tập trung ở cổng đơn vị, chị cũng nhé, một lúc nữa em việc tìm chị."
Lư Hiếu Trân sửng sốt: "Em gái! Em thật ? Người xưởng giày thật sự đến phát tiền ? Em tìm họ về ? Chị cảm ơn em!"
Tần Song Song "hừ" một tiếng: "Chị! Em tình cờ gặp thôi, cố tình tìm . Em về nhà cho Tam Bảo b.ú một chút, một lúc nữa sẽ cổng."
"Được ! Chị thông báo ."
Nghe xưởng giày đến phát tiền, Lư Hiếu Trân vui mừng cho các chị vợ quân nhân khâu giày. Cuối cùng thì tiền công vất vả cũng thể lấy , tuy rằng nhiều lắm, nhưng đó cũng là thành quả lao động của chính .
Chị thông báo lượt từng , tất cả khi xong đều kinh ngạc thôi.
Mọi về phía cổng đơn vị, Từ Ái Hoa chạy nhanh đến mặt Lư Hiếu Trân, kích động hỏi: "Chị Lư! Em gái tìm tiền giúp chúng ?"
"Phải! Em gái đưa xưởng giày đến , cô nhiều nhất, nhận tiền cũng nhiều nhất, chúc mừng cô!"
"Em gái!"
Từ Ái Hoa nghẹn ngào gọi một tiếng, nước mắt trong mắt từ lúc nào chảy dài, mũi của những chị vợ quân nhân khác cũng cay cay.
"Sau chúng thể tin ai khác, chỉ tin em gái."
" , chỉ em gái mới đặt việc của chúng lòng, lúc nào cũng nghĩ cách giúp đỡ chúng ."
" cảm ơn em gái!" Từ Ái Hoa lau khô nước mắt, lớn, "Số tiền công lấy , buồn mấy . Cứ tưởng bao giờ tìm , ngờ em gái tìm giúp , cảm động quá. Thật đấy, quá cảm động."
" cũng cảm động. Tuy khâu nhiều, bao nhiêu tiền, nhưng đó cũng là từng mũi kim sợi chỉ, khâu đến mắt đỏ ngầu, là , lén mấy ."
"Ôi! Tiền đến tay bỗng dưng biến mất, ai trong lòng chẳng đau khổ."
Không khí lập tức trầm xuống, Lư Hiếu Trân an ủi : "Đừng buồn nữa, tiền của các bạn tìm ? Chỉ cần cách, em gái sẽ chúng chịu thiệt.
Hôm nay xưởng giày đến phát tiền, lẽ còn việc khác nữa, em gái một lúc nữa sẽ đến. Các bạn cầm tiền đừng vội , hãy xem việc gì."
Từ Ái Hoa , to: "Vậy chắc chắn là chuyện , em gái mang đến cho chúng bao giờ là chuyện , là chuyện , chuyện lành."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-80-ga-nhanh-cho-dai-han-cuong-nhu-da-cam/chuong-209-so-tien-nay-khong-the-phat-cho-ho.html.]
"Ha ha ha! cũng nghĩ , những việc em gái với chúng , việc nào cũng lợi cho chúng ."
Vân Vũ
"Em gái hết lòng hết sức giúp đỡ chúng , chúng cũng nên bảo vệ em gái, cảm thấy Trần Châu Châu sẽ chạy đến khó em gái."
"Cô dám?" Từ Ái Hoa xắn tay áo, vẻ tìm gây sự, "Cô lừa chúng , là em gái giúp chúng tìm tiền. quan tâm các bạn thế nào, chỉ cần cô dám đến gây rối, dám đối chất với cô .
Chúng vất vả , xưởng đến phát tiền, cô tư cách gì để tìm phiền phức cho em gái?"
"Câu của chị Từ thích , cho dù mặt Phó Sư trưởng họ Trần, chúng cũng thấy . Em gái càng , cô bụng, sử dụng quan hệ của để giúp chúng tìm tiền, nếu thật sự khó, đó là của chúng ."
", chính là đạo lý . Sau nếu chuyện gì xảy , em gái còn dám giúp chúng nữa ?"
"Vậy là thống nhất , nếu Trần Châu Châu thật sự chạy đến, chúng đoàn kết , mang sự công bằng cho em gái."
" đồng ý."
" cũng đồng ý, thể để em gái chạnh lòng."
"Đồng ý."
"Đồng ý."
"......"
Các chị vợ quân nhân , đến cổng đơn vị, Ngô Hải Lượng và Lão Vương hai lấy sổ sách và tiền bạc , đặt ngay nắp ca-pô xe.
Nhìn thấy một đám vợ quân nhân đông nghịt kéo đến, trong lòng Ngô Hải Lượng phấn khích, nhiều như , việc bao thầu công việc thủ công của xưởng giày cho cô Tần là thỏa .
Chỉ cần phân một nửa cho xưởng giày của họ là , nửa còn thể cho xưởng may. Các vợ quân nhân nhận việc chắc chắn sẽ bừa, những gì cần tuyệt đối thể .
Lư Hiếu Trân sang một bên, : "Mọi xếp hàng cho ngay ngắn, em gái , xưởng giày đến để phát tiền công cho các bạn."
Lão Vương lập tức tiếp lời: "Phải, giày thủ công các bạn cho Hữu Nghị Hài Xưởng là chính xác, giày khâu sai, căn bản cần .
Lúc đó mấy là lừa đảo, họ cố ý dùng một đôi giày khâu sai để lừa các bạn. Sau đó chúng ở xưởng phát hiện, lập tức bắt bọn lừa đảo phê bình giáo dục."
Lời dứt, các chị vợ quân nhân ai nấy đều phẫn nộ.
"Hóa là , trách thấy , chúng đều khâu theo cách thợ trong xưởng dạy, thể sai ?"
"Bọn lừa đảo đáng ghét, chúng cố ý đến lừa gạt chúng ."
"Mang một đôi giày khâu sai đến lừa chúng , thật khó tin chúng nghĩ , may mà bắt ."
"Trần Châu Châu đúng là đồ ngốc, dám ký hợp đồng với bọn lừa đảo, còn hại chúng cùng chịu thiệt hại."
Lão Vương dừng một chút, đó tiếp tục , đành , tiếng Phổ thông của Ngô Hải Lượng quá kém, chỉ thể để phát ngôn .
"Hôm nay thể đến đây, cũng coi như là duyên phận, chúng ký hợp đồng với một công ty Pháp. Tiếng Pháp chúng , nhờ cô Tần dịch hộ.
Cô đưa một điều kiện, đó là phát tiền công cho các bạn đầy đủ, nếu sẽ dịch hợp đồng cho chúng . Chúng về tra xét , các bạn quả thật lừa.
và giám đốc xưởng chúng cùng , mang tiền công mà đáng lẽ nhận đến đây, kỹ, ai gọi tên thì đến chỗ ký tên điểm chỉ, đến chỗ giám đốc xưởng chúng nhận tiền."
Lời của Lão Vương dứt, phía vang lên giọng hổn hển, vô liêm sỉ của Trần Châu Châu: "Khoan ! Số tiền thể phát cho họ."