Trọng Sinh 80: Gả Nhanh Cho Đại Hán Cương Nhu Đa Cảm - Chương 216: Cai Sữa Cho Tam Bảo

Cập nhật lúc: 2025-12-10 14:21:36
Lượt xem: 5

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Lão gia Thẩm cháu dâu: “Ông sớm cháu cai sữa cho Tam Bảo , chỉ sợ cháu xót con nỡ thôi. Bây giờ quyết định cũng muộn, như khi cháu đến trường sẽ vất vả nhiều.”

Lý Uyên cũng tán thành: “Con mang Tam Bảo đến trường lên lớp, bây giờ cháu còn nhỏ, bò, lật thì , lớn hơn thì ? Con chăm sóc thế nào? Ngã thì ? Thà cứ để ở nhà, đừng quản gì hết.”

Thẩm Thần Minh thấy lời vợ sai, Tam Bảo còn nhỏ, mang đến trường, để ở cũng . Lớn hơn bò dễ ngã, vẫn là để ở nhà chuyên trông coi hơn.

Cho uống sữa ngoài , hà tì vì một chút sữa mà gây bao chuyện phiền phức.

Đã quyết định cai sữa cho Tam Bảo, Tần Song Song cũng nỡ, bồng hai đứa con trai, cô lượt thơm mỗi đứa một cái.

“Đại Bảo! Nhị Bảo! Muma! Muma! Mẹ yêu các con!”

Hai đứa trẻ như cảm nhận tình yêu của , cũng theo “khúc khích”.

Tiếng của trẻ con chữa lành nhất, sự chua xót trong lòng Tần Song Song lập tức tan biến. Tam Bảo Lý Uyên bế cứ liên tục chồm về phía , dường như nó cũng thơm.

Lý Uyên còn cách nào, bế đứa bé , đặt vị trí cô , con bốn quây quần, mặt ai nấy đều nở nụ .

Thẩm Thần Minh xổm bên cạnh thấy, tự chủ mà nhoẻn miệng .

Bốn con , là nguồn hạnh phúc lớn nhất của đời .

Tần gia gia và Thẩm lão gia cũng theo, ngày ngày ba đứa bé mũm mĩm lớn lên, ai trong lòng họ vui sướng đến nhường nào.

Việc Tần Song Song quyết định thì bao giờ hối hận, buổi chiều đến trường, cô một , mang theo Tam Bảo.

Sáng sớm cô bằng xe đạp, tối về cũng đạp xe, cần ai đón. Tam Bảo để ở nhà, Thẩm Thần Minh cũng nhẹ nhõm hơn nhiều, lái xe về đón đưa.

Anh cũng bận, đang bận sửa sang nhà cửa, tranh thủ sớm chuyển .

Lúc cô Tam Bảo đang ngủ, tỉnh dậy chắc sẽ nháo. Không , trẻ con vài ngày cũng quen thôi. Bụng đói, sữa tự khắc sẽ uống sữa ngoài.

Cũng còn cách nào, sữa của cô nhiều, cả ngày cứ dính dáng mãi cũng chuyện.

Thà cắt đứt luôn, để Tam Bảo theo hai trai.

Tam Bảo tỉnh dậy thấy , quả thực cứ liên tục, đứa bé nhỏ như chuyện gì đó, khắp nơi, tìm khắp chỗ, đói cũng chịu uống sữa, chỉ .

Thẩm Thần Minh xót con chịu nổi, bế lên dỗ dành.

Trần Châu Châu đang ngủ trưa ở nhà, tiếng của Tam Bảo phiền khó chịu, mấy bật dậy c.h.ử.i bới. Cô chỉ ngủ một giấc trưa, khó khăn đến ?

Sau khi bố lôi từ cổng lớn về nhà, một trận chỉ trích: “Trần Châu Châu! Con đúng là đồ ngốc, vô cớ vô cô con chạy thêm gánh nặng cho gì?

Người của Hải Làn Hài Xưởng đến phát tiền cho các quân tẩu sai ? Tại con giật cặp của ? Còn dám đe dọa ?

Nếu họ báo cáo công an, con tấn công kiều bào hồi hương, con ? Từ Ái Hoa đ.á.n.h con sai, cô là để giúp con, đ.á.n.h cho con một trận, xưởng trưởng Hải Làn Hài Xưởng nguôi giận, mới tìm phiền phức cho con.”

Mẹ cô bên cạnh, động đậy môi, bố trừng mắt, rụt cổ dám lên tiếng.

“Bao giờ con mới chịu khôn một chút? Đừng mấy chuyện ngốc nghếch để hổ nữa ?” Bố cô vỗ mặt , vỗ “bôm bốp”, “Mặt mũi của bố con cho mất hết .”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-80-ga-nhanh-cho-dai-han-cuong-nhu-da-cam/chuong-216-cai-sua-cho-tam-bao.html.]

Trần Châu Châu lười biện giải, cô bốc đồng. Không nên giật cặp của Ngô Hải Lượng, nếu hôm nay việc thủ công của Hải Làn Hài Xưởng nhất định sẽ giao cho cô .

Bị bố chỉ trích thực cũng gì, cô thấy ngại, chỉ là nhận việc thủ công nên phục.

Buổi chiều việc gì về nhà ngủ một giấc, mới chợp mắt, đứa bé nhà bên cạnh bắt đầu .

Khóc ngừng.

Rất xông bóp c.h.ế.t .

Đứng dậy bên cửa sổ ngoài, thấy Thẩm Thần Minh đang bế con dỗ dành, cô nhát, dám gì, rút về giường, lấy chăn trùm đầu.

Thẩm Thần Minh tính tình , cô gây sự với trẻ con cũng đúng. Trẻ con mà! Làm đứa nghịch.

Hơn nữa Thẩm Thần Minh bây giờ là Tham mưu trưởng Sư bộ, cùng cấp với bố cô , cô chỉ là một nữ binh văn công trong Đoàn Văn công, tư cách gì để ngang ngược mặt ?

Tam Bảo là đứa bướng bỉnh, uống sữa ngoài là uống, dỗ thế nào cũng chịu. Khóc cũng , Lý Uyên xót con lắm, ngủ cũng ôm trong tay.

Tần Song Song dạy xong hai tiết học về, Tam Bảo như cảm ứng, vốn đang ngủ, thấy tiếng cô lập tức mở mắt, thấy liền chồm tới.

Vân Vũ

Được bế trong lòng là cứ chúi đầu , dáng vẻ rõ ràng, nó bú. Tần Song Song mềm lòng, bế Tam Bảo lên thơm một cái, nghiêm túc với nó.

“Tam Bảo! Nghe , từ hôm nay trở , con sẽ uống sữa ngoài giống hai trai. Mẹ , tiện mang con theo bên .”

Tam Bảo ngây , chúi lòng nữa, Lý Uyên pha sữa mang tới, Tần Song Song lắc lắc bình sữa, thử nhiệt độ sữa, đó đưa miệng Tam Bảo.

“Uống ! Uống mau lớn, Tam Bảo ngoan của , nhớ nhé, bình sữa là của con, đó dán chữ “tam” của Tam Bảo đấy.”

Ở nhà hai bộ bình sữa, một bộ do Thẩm Thần Minh mua, một bộ do bà nội của các con Vân Nga mua. Một bộ dùng để pha sữa, một bộ dùng cho các con uống nước.

Nước uống nước lọc, mà là nước pha một chút mật ong. Trẻ uống sữa ngoài dễ nóng, Tần Song Song bảo nhà cách vài ngày cho các con uống nước.

Hai bộ bình sữa đều đ.á.n.h dấu, dán ba chữ “1, 2, 3”, lượt là Đại Bảo, Nhị Bảo và Tam Bảo.

Không , lẽ Tam Bảo đói, nó bài xích bình sữa, mở miệng từ từ bú.

Lý Uyên bên cạnh : “Đứa bé , do con cho nó uống, bố nó cho uống đều chịu ăn, chỉ , ngừng. Con về cho uống, nó liền chịu uống .”

“Lúc chịu uống là vì đói thôi, cả buổi chiều ăn gì, nếu ăn nó còn đói tiếp, thà ăn tạm .” Tần Song Song sân, lấy lạ hỏi, “Mọi đều ? Sao con thấy?”

Lý Uyên trả lời: “Ông con ở nhà chịu nổi, lên núi , dạo một vòng, xem bắt thú rừng gì .

Ông nội nhà chồng với Thần Minh , hứng khởi xem nhà bên . Họ lâu thì con về, Đại Bảo Nhị Bảo đang ngủ.”

Nhìn Lý Uyên tất bật lo toan cho nhà , Tần Song Song bỗng thấy áy náy, cô sinh ba đứa con, khiến cả bố ông nội đều vất vả theo.

“Mẹ! Sắp Tết , Chủ nhật Hải Thành một chuyến nhé! Con bảo Thần Minh lái xe chở , mua cho các thành viên trong nhà, già trẻ lớn bé, ít quần áo mới.”

“Mua quần áo mới gì, quần áo mặc .” Mắt Lý Uyên vẫn dán Tam Bảo, sợ nó đầu uống bình quen, sặc, “Tiền của con cứ để dành , còn nuôi ba đứa trẻ, chỗ cần tiền còn nhiều.”

 

Loading...