Trọng Sinh 80: Gả Nhanh Cho Đại Hán Cương Nhu Đa Cảm - Chương 219: Thật là duyên phận! Không ngờ lại gặp họ ở chốn rừng núi hoang vu
Cập nhật lúc: 2025-12-10 14:21:39
Lượt xem: 5
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Lúc đúng là thời điểm bọn trộm mộ khắp nơi hoành hành nhất, đất nước mới nới lỏng chính sách, nhiều kẻ nhân cơ hội phát tài bất chính, khắp nơi đào bới mộ táng.
Việc ngọn núi đối diện để ý là thể xảy , chỉ phán đoán của đúng .
Ông Tần: “......”
Cháu phán đoán chính xác, đúng là gặp lũ chuột .
Nhìn một lượt, ông giấu giếm, ăn cơm kể chuyện gặp bọn trộm mộ, đồng thời luôn kế hoạch tiếp theo của .
Ông Thẩm vô cùng tán đồng: “Ông như là đúng. Gặp bọn phạm pháp, chúng tay trừng trị.”
Ông Tần đang nhai cơm trong miệng, bèn “ừ” một tiếng, coi như đáp .
Thẩm Thần Minh đến cửa nhà Hà Chí Quân, giơ tay gõ cửa, mở cửa là Quản Ái Trân, thấy vô cùng ngạc nhiên.
“Thần Minh! Sao cháu tới? Hiếm khách quá! Hiếm khách quá! Nào nào, , ba đứa nhỏ ở nhà đều cả chứ?”
“Đều cả, cảm ơn chị quan tâm, chút việc tìm lão Hà.”
Hà Chí Quân từ phòng sách bước , nghi hoặc hỏi : “Lão Thẩm! Muộn thế tìm việc gì?”
Thẩm Thần Minh xuống, nghiêm túc kể tình hình ông Tần phát hiện , đó hỏi: “Sư trưởng! Chuyện chúng nên quản ? Hay gọi điện thông báo cho cơ quan hữu quan ở Hải Thành?”
Hà Chí Quân lập tức đưa quyết định, cúi đầu trầm tư, một lúc mới hỏi: “Lão Thẩm! Cậu là Tham mưu trưởng! Cậu thấy chuyện chúng nên xử lý thế nào?”
Thẩm Thần Minh chút do dự: “Ý kiến của là chúng lập tức tổ chức , lặng lẽ lẻn núi xem tình hình. Nếu quả thực là thật, chúng tay ngăn chặn. Sau khi bắt , tùy tình hình sẽ thông báo cho cơ quan địa phương Hải Thành.”
Hà Chí Quân gật đầu: “Ý của tệ, thì cứ theo ý . Yên tâm! Có chuyện gì xảy chịu trách nhiệm.”
Thẩm Thần Minh dậy: “Vậy tổ chức , một lúc nữa theo núi.”
“Được, ! Chú ý an .” Hà Chí Quân tiễn Thẩm Thần Minh đến cửa, ân cần dặn dò, “Cẩn thận vết thương , đừng xem nhẹ chuyện giờ khỏe, bình thường như gì, thực sự tay vẫn chú ý, còn là cha của ba đứa trẻ đấy.”
“Vâng, nhất định sẽ chú ý.”
Thẩm Thần Minh gật đầu từ biệt Hà Chí Quân, tuyển .
Anh chọn là thuộc hạ cũ, mặc dù thủ hạng nhất, nhưng trong Sư bộ cũng thuộc loại khá .
Tổng cộng chọn bốn , cộng thêm là năm.
Bốn lượt là chồng của Lưu Thục Anh, chồng của Ngô Oanh Oanh, chồng của Hà Hiểu Uyên, còn một nữa là chồng của Trần Hương Muội.
Bảo họ tập trung ở cổng chính đơn vị, còn thì về nhà đưa ông Tần cùng .
Ông là dẫn đường, ông dẫn đường, tìm bọn dễ dàng.
Biết họ sắp bắt , Lý Uyên lo lắng, dám gì.
Ông Thẩm sắc mặt nghiêm túc, dặn dò Thẩm Thần Minh: “Nhất định bắt bọn chúng, đồ đạc của quốc gia thể cá nhân chiếm hữu.”
“Vâng! Ông ạ! Cháu nhất định sẽ bắt bọn .”
Tần Song Song dặn dò gì nhiều, chỉ với một câu: “Chăm sóc cho ông, chú ý an .”
“Ừ!”
Thẩm Thần Minh đáp lời, đó liếc cô và các con, dẫn ông Tần rời .
Ông Thẩm một lúc, chắp tay lưng, một thong thả về phía nhà khách. Tần Song Song yên tâm, bên cạnh ông.
Trước đây ông nội ở đây, cô chẳng bận tâm điều gì. Ông nội sức khỏe , dẫn ông Thẩm đến nhà khách, hai bạn đồng hành, đường .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-80-ga-nhanh-cho-dai-han-cuong-nhu-da-cam/chuong-219-that-la-duyen-phan-khong-ngo-lai-gap-ho-o-chon-rung-nui-hoang-vu.html.]
Trên đường , ông cụ đều bảo cô đừng tiễn, một ông thể , nhưng cô vẫn yên tâm.
Cô cùng ông đến nhà khách, đợi ông phòng , Tần Song Song mới về.
Ông Tần dẫn Thẩm Thần Minh và bốn còn , mò tiến núi trong đêm tối.
Quả hổ là lão thợ săn, ký hiệu ông ngoài ông , ước chừng ai thể rõ.
Một đoàn sáu trong đêm tối mò mẫm leo núi theo đám củi khô, hơn một tiếng đồng hồ, đến một chỗ trũng trong núi.
Trong chỗ trũng dựng lều tạm, còn le lói ánh đèn, đèn pin thì cũng là đèn măng xông, hoặc là ánh sáng từ nến.
Ông Tần thấy, bất ngờ, hạ giọng với Thẩm Thần Minh: “Cái lều tạm mới dựng, lúc .”
Thẩm Thần Minh hiệu phía , những còn đều xổm xuống, đó một hiệu lệnh khác, bốn đàn ông dậy khom lưng tỏa các hướng, lặng lẽ tiếp cận chỗ trũng.
Ông Tần đầu chứng kiến cách hành sự của quân nhân, cảm thấy cháu rể thật lợi hại, cả quá trình cần lời nào, chỉ vài động tác hiệu, hành động thế nào.
“Ông! Ông cứ ở đây đừng động, cháu xuống xem tình hình.”
Ông Tần ý kiến: “Vậy cháu cẩn thận đấy, bọn trộm mộ ít nhiều đều thủ đoạn kỳ quái, đừng để mắc lừa chúng.”
Thẩm Thần Minh gật đầu, nhẹ nhàng xuống.
Bốn cũng đến vị trí chỉ định mai phục, chờ Thẩm Thần Minh lệnh.
Ánh mắt kiên định, bước chân vững chãi, động tác nhẹ nhàng mà nhanh nhẹn, Thẩm Thần Minh tựa như một con cú mèo linh hoạt lượn lờ trong màn đêm, trong bóng tối đen đặc, càng giống như một con báo săn, lặng lẽ áp sát mục tiêu.
Xung quanh yên tĩnh, chỉ tiếng côn trùng xa xa và lá cây đung đưa trong làn gió nhẹ, phát âm thanc xào xạc.
Bên trong lều tạm lọt ánh đèn mờ, xuyên qua khe hở, Thẩm Thần Minh thể mơ hồ thấy bóng bên trong.
Anh thận trọng áp sát thêm, tai dính chặt vách lều, cố gắng thu thập một chút thông tin hữu ích.
Vân Vũ
Trong khí lan tỏa mùi khét của gỗ và ẩm của đất, điều khiến càng thêm cảnh giác, chú ý đến động tĩnh xung quanh.
Ẩn trong bóng tối phía lều, dùng ngón tay nhẹ nhàng tách một khe hở, bên trong.
Phát hiện bốn co ro một đống cỏ khô, xa phía đặt một ngọn đèn măng xông.
Nhìn cách ăn mặc của họ, rõ ràng gia cảnh khá giả. Mặc dù đều lưng về phía , nhưng trang phục họ chất liệu , loại thường thể mua .
Bên cạnh họ còn đặt một công cụ, dây thừng thô, bao tải gai, móc sắt, xẻng, nia loại, và mấy cái đèn pin.
Nhìn bốn bóng mặt đất, ba gầy một béo, Thẩm Thần Minh cảm thấy quen, dường như gặp ở đó. Rốt cuộc là ở nhỉ? Anh chau mày trầm tư.
Lục tìm trong ký ức, từng gặp thực sự quá nhiều, một lúc thể nhớ ngay .
Chủ yếu là thấy lưng của những , thấy mặt, nếu thấy mặt, lẽ thể nhanh chóng nhớ .
Cách ngủ của bốn đặc biệt, đều cùng một tư thế, mặt về một bên, béo ngủ ở giữa, phía một gầy, phía hai .
Kiểu ngủ như dường như trong nước hiếm thấy, lẽ nào họ là nước ngoài?
Đột nhiên, nhớ .
Bốn chẳng là bốn kẻ lúc và Song Song kết hôn xong trở về, chiếm chỗ của họ tàu hỏa đó ?
Sao họ chạy đến đây?
Thật là duyên phận! Không ngờ gặp họ ở chốn rừng núi hoang vu.