Trọng Sinh 80: Gả Nhanh Cho Đại Hán Cương Nhu Đa Cảm - Chương 232: Mở một tửu lâu lớn
Cập nhật lúc: 2025-12-10 14:21:52
Lượt xem: 2
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
"Mười lăm năm?" Vương Vân Lệ kinh ngạc thốt lên, "Có là dài ?"
Bùi Ngọc liếc cô, hài lòng trách mắng: "Con ! Luôn luôn tầm xa như Song Song. Các con mở là tửu lâu, đương nhiên thể tùy tiện dời . Mười lăm năm là thời hạn tối thiểu, ký hợp đồng ngắn, kiếm tiền đủ để chuyển chỗ khác."
Tần Song Song giơ ngón tay cái khen Bùi Ngọc: "Dì quả hổ là hiệu trưởng, tầm xa trông rộng. Đề nghị của cháu chính là ý , chúng mở là tửu lâu, thể tùy tiện dời dời , sẽ mất khách hàng."
"Sau nếu những ngôi nhà của Cục Vật tư đấu giá, chúng còn là đầu tiên mua , như mới lợi cho sự phát triển của chúng . Ích Thịnh Cư căn cứ địa của riêng , thì mới thể bàn đến chuyện mở rộng bên ngoài."
"Ngay cả một căn cứ địa cũng , vội vã mở rộng sẽ động. Tốt nhất là ký ba mươi năm, năm mươi năm họ chắc chắn sẽ đồng ý."
Chú Hứa trong lòng : "Việc để chú thương lượng thử, ba mươi năm lẽ khó, nhưng mười lăm năm chắc thành vấn đề. Nhà của Cục Vật tư bỏ cũng phí, thu, mỗi tháng đều tiền thu, họ sẽ từ chối ."
"Chỉ là khi thuê , chúng đủ tiền để trang trí ? Hơn bốn trăm mét vuông, chỉ riêng chi phí trang trí cũng ít."
"Chuyện thành vấn đề." Bùi Ngọc Tần Song Song và Chú Hứa, "Vì Lệ Lệ coi việc như sự nghiệp để , gia đình dì sẽ hết lòng ủng hộ."
"Phần vốn của cháu cũng sẽ tìm cách lo liệu." Tần Song Song đảm bảo, "Khu gia thuộc của cháu quân tẩu ở hợp tác xã tín dụng, chị thể giúp cháu xin một khoản vay, lãi suất, cháu về hỏi xem thể xin hạn mức như thế nào."
Nghe thể xin vay, Chú Hứa vội vàng cầu xin: "Song Song! Nếu thực sự thể xin , chia cho chú Hứa một ít. Tiền trong tay chú nhiều, cái tửu lâu lớn thế , phần tiền chú góp vô đủ."
"Chú Hứa! Phần của chú, dì cho chú mượn." Bùi Ngọc vô cùng hào phóng, "Song Song! Phần của cháu, dì Bùi cũng cho cháu mượn."
"Không cần ." Thẩm Lão Gia bước tới, xuống cạnh Chú Hứa, "Phần của cháu dâu , cho mượn. Trong nhà tiền, cần vay mượn."
Thẩm Thần Minh gì, cúi đầu mỉm , con nhóc trong tay tiền, cần vay mượn, tại nó thật.
Có lẽ là còn việc khác, hoặc đang giả bộ nghèo.
Vay mượn?
Không thể nào.
"Vậy thì quyết định như nhé."
Chú Hứa lấy t.h.u.ố.c lá trong túi mời Thẩm Lão Gia và Trương Đức Văn mỗi một điếu, Tần gia gia quen hút, mời cũng nhận.
"Ngày mai sẽ tìm của Cục Vật tư chuyện, thương lượng xong Tết chúng sẽ trang trí, chỉ cần tửu lâu mở cửa, ăn chắc chắn tệ."
"Nhiều đến cửa hàng ăn cơm đều bảo mấy phòng riêng, nhiều bàn chuyện ăn, đều gian kín đáo hơn một chút. Cứ ở đại sảnh mãi, đúng là gì riêng tư cả."
Tần Song Song nghiêm túc gật đầu: "Vậy việc giao cho chú Hứa và Lệ Lệ , chuyện tiền nong tạm thời bàn, đợi khi nào cần thì gọi điện cho cháu, cháu sẽ mang tới."
"Địa điểm thuê xong, nên trang trí thế nào, chú Hứa cứ tự quyết định. Cửa hàng mở rộng kinh doanh, tuyển cho hậu cần, tuyển cho tiền sảnh, đều nhờ các cô chú lo liệu."
Chú Hứa chần chừ: "Cái cứ yên tâm, việc tửu lâu sẽ quyền xử lý, sổ sách kế toán cũng sẽ ghi chép rõ ràng."
Nhắc đến sổ sách, Tần Song Song và Vương Vân Lệ một giây, đó cả hai đều bật .
Tuy nhiên, cả hai đều lên tiếng, Chú Hứa việc tỉ mỉ, cứ để bác . Được công nhận, tôn trọng, khen ngợi, là thứ bác hiện tại vô cùng cần.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-80-ga-nhanh-cho-dai-han-cuong-nhu-da-cam/chuong-232-mo-mot-tuu-lau-lon.html.]
________________________________________
Chuyện bàn cũng gần xong, rượu uống cũng gần đủ, sắp tối trời. Lý Uyên rửa bình sữa cho ba đứa bé, pha sữa mới cho chúng b.ú xong, còn tã nữa.
Ba nhóc tỳ đều ngoan, tè dầm quần, no bụng , tinh thần của ba đứa , đôi mắt nhỏ liếc ngang liếc dọc, thấy ai cũng .
Lần Bùi Ngọc bồng Tam Bảo, hôn hôn , đứa bé sơ sinh chọc khúc khích.
Kéo dài đến tận lúc trời tối đen, mới lưu luyến chia tay.
May mà Thẩm Thần Minh lái xe tới, về muộn một chút cũng .
Bùi Ngọc và Vương Vân Lệ xe của Trương Đức Văn về nhà, đến cổng nhà, Bùi Ngọc xuống xe , cản trở con gái yêu đương.
Nhìn xa, Vương Vân Lệ chính thức với Trương Đức Văn: " là khá nổi loạn, năm nghiệp, sẽ cá thể. Nếu thể chấp nhận, chúng thể chia tay."
Trương Đức Văn giơ tay búng một cái trán Vương Vân Lệ, sắc mặt tối sầm: "Nói bậy bạ gì thế? Người thích là em, chia tay cũng là em, em thể giữ chính kiến của ?"
Xoa xoa trán búng đau, Vương Vân Lệ cúi gầm mặt: "Em sợ thể chấp nhận phận cá thể của em, dù cũng là xưởng trưởng một nhà máy quốc doanh lớn, với một cá thể như em, cảm thấy thiệt thòi ?"
"Có gì mà thiệt thòi, ở cùng với con của em, với phận của em." Trương Đức Văn nắm lấy tay Vương Vân Lệ, "Thực em mở tửu lâu cũng . Lúc nãy chuyện với lão Thẩm một chút, cũng cho rằng cô giáo Tần thể kiếm tiền, đối với gia đình nhỏ của họ là một chuyện ."
"Lão Thẩm?" Vương Vân Lệ kinh ngạc, "Lúc nãy hai với là chuyện ?"
"Ừ! Chúng là bạn , chuyện bình thường ." Trương Đức Văn nhớ lời Thẩm Thần Minh, bật , "Lão Thẩm sẽ tiểu bạch kiểm, sống nhờ cô giáo Tần. Vậy thì cũng giống , cũng tiểu bạch kiểm, sống nhờ em."
"Phụt!" Vương Vân Lệ bật , "Hai , ha ha ha! Hai thật nhàm chán, nghĩ là tiểu bạch kiểm?"
"Sống nhờ vợ, ăn cơm mềm, tiểu bạch kiểm là gì?" Trương Đức Văn suy nghĩ kỹ, "Hình như ngoài tiểu bạch kiểm cũng cách nào khác."
Nếu Tần Song Song ở đây, chắc chắn sẽ cho một từ khác, [nam nhân ăn cơm mềm].
"Ha ha ha! Nếu hai là tiểu bạch kiểm, thì và Song Song khổ thật." Vương Vân Lệ dựa xe, "Kiếm bao nhiêu tiền mới đủ nuôi các ?"
"Chúng dễ nuôi, ăn uống là ." Trương Đức Văn ôm Vương Vân Lệ lòng, "Lệ Lệ! Anh ủng hộ em khởi nghiệp, tình hình , cá thể hộ sẽ ngày càng nhiều, đây là xu thế."
"Xưởng May Khải Thịnh sớm muộn gì cũng sẽ cải chế, ước chừng mấy năm nữa là xuống. Chúng như thế , ba bốn năm tới em khởi nghiệp, đợi em định tự ."
"Một gia đình thể cả hai vợ chồng đều khởi nghiệp, rốt cuộc một định , thì già trong nhà sẽ lo lắng."
Không ngờ Trương Đức Văn ủng hộ đến , Vương Vân Lệ ôm lấy eo , dựa .
"Chỉ cần chê em, thế nào em cũng ."
"Thật ?" Trương Đức Văn nâng mặt cô lên, "Đây là em đấy, năm em nghiệp, chúng kết hôn nhé! Anh ghen tị với lão Thẩm quá, con , cũng ."
Vân Vũ
Nhắc đến con, Vương Vân Lệ cũng thèm, đó chần chừ gật đầu: "Được, nửa cuối năm chúng kết hôn. À, về Kinh Đô với nhà một tiếng ?"