Trọng Sinh 80: Gả Nhanh Cho Đại Hán Cương Nhu Đa Cảm - Chương 237: Đưa cô ta vào ngục, tôi sẽ lo cho ông đến già
Cập nhật lúc: 2025-12-10 14:21:57
Lượt xem: 5
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“Không thì ?” Trương Đức Văn hỏi ngược , “Cô thật sự sữa ? Mẹ c.h.ế.t , Trương Đức Vũ vẫn b.ú sữa cô mà lớn lên ? Trương Vĩ Minh! Người phụ nữ g.i.ế.c , nhất định đòi công bằng.
Ông tiền thể, nhưng cần thấy thành ý của ông. Nếu ông nghĩ cách đưa cô ngục, sẽ lo cho ông đến già đến c.h.ế.t. Bằng , từ nay về đừng tìm nữa.”
Vân Vũ
La Tiểu Hồng Trương Đức Văn, ha hả: “Ha ha ha! Đưa ngục? Làm thể? Dù đoán đúng ý đồ của năm đó thì nào?
xuất hiện tại hiện trường ? Chuyện năm đó qua lâu như , nhân chứng vật chứng, dựa cái gì bắt dùng nửa đời để trả nợ?
Hơn nữa, trả nợ thì cũng chỉ thể tìm bố , chính là ép nhảy lầu tự sát, liên quan gì đến .”
“Đã cô trả nợ , thì đừng nghĩ đến tiền nữa.” Trương Đức Văn kéo Vương Vân Lệ bước , “Trương Vĩ Minh! con trai ông, là con trai của phụ họ Phong. Là ông nhận nuôi , cho học, sắp xếp công việc cho .
Muốn tiền? vẫn là câu đó, hãy để La Tiểu Hồng dùng nửa đời trả món nợ nghiệt mà cô gây . Không , thì đừng tìm nữa.”
Nhìn theo bóng lưng con trai dần khuất xa, Trương Vĩ Minh đầu chằm chằm La Tiểu Hồng, sắc mặt dữ tợn: “Ý là cô tính toán ?”
Nhìn thấy bộ dạng của , La Tiểu Hồng sợ hãi, gắng sức lắc đầu: “Không em, , em, đừng Trương Đức Văn bậy.”
“Bốp!” Trương Vĩ Minh tát La Tiểu Hồng một cái nảy lửa, “ sự thật.”
La Tiểu Hồng ôm mặt , dám thành tiếng, nước mắt ngừng rơi lặng lẽ.
Những năm nay, Trương Vĩ Minh ít đ.á.n.h cô, ít đ.á.n.h con cái, chính là một kẻ cặn bã, xứng cha. Năm đó vì một chút lợi nhỏ mà cô đến với , ngờ cưỡng bức Trương Vinh.
Rồi còn kết hôn với cô , rõ ràng là cô đến với , tại Trương Vinh cướp mất?
Cô g.i.ế.c c.h.ế.t phụ nữ đó, việc diễn suôn sẻ, Trương Vinh c.h.ế.t, để một đứa trẻ đang thời kỳ b.ú , cô nuôi dưỡng, xúi giục Trương Vĩ Minh đưa nó cho bố .
Giành Trương Vĩ Minh từ tay Trương Vinh, tưởng rằng là hạnh phúc, ai ngờ là cơn ác mộng.
Trương Vĩ Minh chẳng tài cán gì, chỉ thích vẻ hào phóng, thích rượu chè be bét, ở nhà ai cũng lời , là đ.á.n.h đập tàn nhẫn.
Như lúc , đ.á.n.h cô còn cho cô , thì sẽ đ.á.n.h mạnh hơn.
“Em ngờ cô sẽ nhảy lầu, em chỉ khoe khoang rằng em cũng sinh cho một đứa con trai.”
Trương Vĩ Minh xong, tát La Tiểu Hồng một cái nữa: “Cuộc đời tao, cô đồ ngốc hại c.h.ế.t . Cô đợi đấy, tao nhất định sẽ nghĩ cách đưa cô ngục, cô xúi giục tao khiêu khích Trương Vinh, hại cô nhảy lầu tự sát.”
La Tiểu Hồng bệt đất, ôm đầu t.h.ả.m thiết: “Trương Vĩ Minh! Sao thể ngu ngốc như ? Chuyện năm đó qua lâu , báo công an cũng vô dụng thôi. Trương Đức Văn rõ ràng việc thành, lừa đó.”
Không thành? Không thành thì ai chăm sóc tao?
Không, việc nhất định thành, cho bằng . Chỉ cần để đứa con trai cả trút cơn uất ức trong lòng, sẽ phụng dưỡng tao.
Tao dò hỏi , thằng con cả xưởng trưởng tại một nhà máy quốc doanh lớn ở Hải Thành, tao là cha của xưởng trưởng, ai gặp tao chẳng cung kính?
Rượu Mao Đài thỉnh thoảng tao cũng nhấm nháp, tư cách để nổ nữa.
Trên đường , Vương Vân Lệ lo lắng hỏi: “Anh như , liệu Trương Vĩ Minh thật sự ?”
Trương Đức Văn khẽ lắc đầu: “Dù , ước chừng cục công an cũng sẽ lập án , chuyện bao nhiêu năm , lúc đó rõ, bây giờ nhắc thì ?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-80-ga-nhanh-cho-dai-han-cuong-nhu-da-cam/chuong-237-dua-co-ta-vao-nguc-toi-se-lo-cho-ong-den-gia.html.]
Em vẫn ? Hắn chỉ là một tên say rượu, lời của ai tin . Cứ chờ ! La Tiểu Hồng mà thật sự tống ngục, cho là bản lĩnh. Còn nếu đưa cô , chuyện của liên quan gì đến .”
Vương Vân Lệ hiểu , đây là cách Trương Đức Văn thoát khỏi sự quấy rầy của Trương Vĩ Minh, ước chừng việc đưa La Tiểu Hồng pháp luật xử lý cũng dễ dàng.
Như cô , năm đó cô hề tìm của Trương Đức Văn là Trương Vinh, mà là Trương Vĩ Minh tìm, tranh cãi với Trương Vinh cũng là , bắt thì cũng là bắt , bắt La Tiểu Hồng.
Trừ phi Trương Vĩ Minh một mực khẳng định La Tiểu Hồng xúi giục g.i.ế.c Trương Vinh, nhưng vấn đề là chứng cớ gì trong tay ?
Bất kể bọn họ náo loạn thế nào, qua mùng Sáu Tết, bọn họ cũng rời , trở về Hải Thành.
Mùng Bảy Tết Trương Đức Văn bắt đầu trở , mùng Tám Tết chở hàng đến đơn vị, Vương Vân Lệ cũng theo đến thăm ba nhóc Bảo.
Tần Song Song giữ cô ở nhà dùng bữa, Vương Vân Lệ chịu, theo Trương Đức Văn về .
Thẩm Quốc Phú và Vân Nga về từ mùng Năm Tết, họ cũng trở . Đại Bảo, Nhị Bảo và Tam Bảo ông bà sắp , đều ứa nước mắt, trông đành lòng.
Khiến Vân Nga cũng theo, ôm đứa , hôn đứa , , nỡ rời xa.
“Đại Bảo! Nhị Bảo! Tam Bảo! Bà chỉ còn ba năm nữa là về hưu, đến lúc đó bà đến sẽ nữa. Bây giờ vẫn cách nào, vẫn về , các bé ngoan, đừng nhé! Bà về .”
Thẩm Quốc Phú cũng vẫy tay chào tạm biệt ba đứa bé, gượng kéo Vân Nga lên xe: “Đi thôi! Ở thêm nữa, càng hơn.”
Nhìn xe chạy xa dần, Tam Bảo là đứa đầu tiên “oa oa” to, tay cứ vươn về phía , như bà bế.
Nhị Bảo cũng theo, Đại Bảo chỉ mím chặt môi, thành tiếng, cứ rưng rức.
Thẩm lão gia đau lòng lắm, ôm lấy Đại Bảo, thúc giục Tần Song Song: “Chúng về thôi, về nhà bọn trẻ một lúc sẽ quên ngay thôi.”
Thật nỡ lũ trẻ oa oa, trẻ con sơ sinh nhiều mới đáng yêu dễ thương.
Về nhà dỗ dành một lúc, quả nhiên chúng nữa.
Thẩm Thần Minh lái xe đưa Vân Nga và Thẩm Quốc Phú ga Hải Thành, khi về, Thẩm lão gia hỏi: “Bố chứ?”
“Bố cháu còn đỡ, cháu gần như suốt đường, dỗ thế nào cũng nín.”
Thẩm lão gia thở dài: “Lần đừng để họ đến nữa, để khỏi lúc về lóc.”
Tần Song Song đề xuất: “Đợi cháu nghỉ hè, chúng về Kinh Đô thăm bố , lúc đó ba đứa trẻ cũng lớn hơn, thêm nữa là mùa hè, tàu hỏa cũng .”
Thẩm lão gia gật đầu, với Tần gia gia: “Lão Tần! Lúc đó ông theo chúng , dẫn ông tham quan vài nơi, ngắm Đại Kinh Đô của chúng .”
Tần gia gia lắc đầu: “ , đợi các cháu về Kinh Đô, về nhà xem một chút, ở nhà cũng một đám trẻ con.”
Tần Giang ở bên cạnh bóc mẽ: “Ba! Ba theo Song Song về Kinh Đô xem một chút, ở nhà con là .”
Thẩm lão gia to vui vẻ: “Ha ha ha! Câu , chúng hai em già thể tụ họp với khó , ông từ chối, cứ quyết định như , lão Tần ông nghỉ hè cùng về Kinh Đô.”
Tần gia gia trừng mắt con trai, đầu mỉm: “Đến lúc đó hãy tính !”