Trọng Sinh 80: Gả Nhanh Cho Đại Hán Cương Nhu Đa Cảm - Chương 262: Muốn sống, hãy để lại những thứ đáng giá

Cập nhật lúc: 2025-12-10 14:22:34
Lượt xem: 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

“Không cần .” Triệu Hữu Kim vẫy tay liên tục , “Cứ lão Lão Thẩm , yên xe, đừng hết, như là giúp chúng .”

Lý Bính thở dài: “Người vẫn trăm thứ vô dụng là sĩ tử, xem quả sai, đến cũng xem là kẻ yếu thế.”

“Đừng .” Thẩm Thần Minh an ủi , “Chúng chỉ là võ phu, chỉ đ.á.n.h . Giáo sư thì khác, giáo sư là nhân tài đất nước cần, thể để xảy chút tổn hại nào. Lần chúng lên phía Bắc, chính là chuyên để bảo vệ giáo sư.”

“Nhân tài gì chứ.”

Lý Bính tự giễu một tiếng, gì thêm.

Vì các đồng chí xe chủ ý , một kẻ gì như còn gì nữa.

Chiếc Đại Giải Phóng phía càng chạy càng nhanh, đột nhiên tăng tốc mạnh, Thẩm Thần Minh chớp mắt theo, bọn họ định giở trò gì.

Ước chừng là tìm một chỗ dễ chặn đường bọn hơn, chuẩn tay.

Nói thử xem, phán đoán của vô cùng chuẩn xác.

Chiếc Đại Giải Phóng chạy nhanh, hóa phía con đường sẽ qua một thung lũng hẹp và dài.

Xe dừng ngay cửa thung lũng, chặn mất lối .

Thung lũng dài hơn một trăm mét, hai bên là núi, ở giữa chẻ một con đường. Ở đây mai phục là lựa chọn nhất, chỉ cần chặn đường, bọn họ cánh cũng khó bay.

Mưa như trút nước, đổ xuống ào ào, đập cửa kính xe, phát những âm thanh xào xạc dày đặc, vang dội.

Những giọt mưa rơi xuống mặt đất, b.ắ.n tung tóe từng đám nước, tạo thành một màn sương nước mờ mịt.

Không khí tràn ngập ẩm, nước đường dâng lên nhanh chóng, chảy tràn khắp nơi, hình thành những dòng suối nhỏ.

Vân Vũ

Khi xe chạy qua, nước b.ắ.n xối xả, cả hẻm núi bao trùm trong cơn mưa như trút, tựa như một bức tranh thủy mặc.

Chiếc Đại Giải Phóng im đó, ai xuống xe.

Họ dường như đang chờ, chờ Thẩm Thần Minh họ tới gần.

Triệu Hữu Kim, Lý Đức Phát và Lý Bính đều hiểu , xe là cố ý.

Cố ý chặn đường của họ, cố ý tìm chuyện với họ.

“Lão Thẩm! Để xuống xem .”

Triệu Hữu Kim kéo cửa xe định , Thẩm Thần Minh giơ tay ngăn : “Không vội, hãy xem tình hình .”

Anh lái xe đến chỗ cách chiếc Đại Giải Phóng năm mét thì dừng , tắt máy, lấy áo mưa mặc .

Lý Đức Phát và Triệu Hữu Kim cũng bắt chước , mặc áo mưa , lát nữa chuyện gì cũng lỡ việc.

Xe họ dừng lâu, cửa chiếc Đại Giải Phóng mở , bốn thanh niên nhảy xuống, chính là bốn đối đầu với dân làng lúc nãy.

Triệu Hữu Kim khinh bỉ hừ lạnh: “Chỉ bốn mà cũng dám động thủ với chúng ? Cũng quá coi thường chúng chứ?”

Thẩm Thần Minh bốn , khẽ lắc đầu: “Chưa chắc, khi thùng xe còn giấu nữa.”

Lời dứt, quả nhiên, tấm bạt thùng xe kéo , mấy nhảy xuống.

Lý Bính kinh hãi thất sắc: “Sao nhiều như ? Một, hai, ba, bốn, năm, sáu, bảy... Trời ơi, tổng cộng mười bảy , họ định ?”

Thẩm Thần Minh khẳng định chắc chắn với : “Cướp.”

“Cái gì? Lái xe cướp?” Nhận thức , thật sự lật đổ tam quan của , “Cướp bóc chỉ là những vụ lặt vặt ? Làm gì chuyện lái xe xuyên tỉnh cướp?”

“Như hệ an cao hơn.” Thẩm Thần Minh căn cứ phân tích của , “Lái xe cướp thực tế là thể, đặc biệt là án xuyên tỉnh, càng khó điều tra hơn.

Những thông minh, nhất định chỉ điểm, còn hậu trường nhất định, thì thể công khai lái xe ngoài cướp như .”

“Vậy chúng ?” Lý Bính lo lắng những chiếc hòm trong xe, mười bảy mặc áo mưa đang tiến về phía họ bên ngoài xe, “Đối phó ?”

“Không đối phó cũng tay.” Thẩm Thần Minh Triệu Hữu Kim và Lý Đức Phát, lệnh, “Xuống xe.”

“Rõ!”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-80-ga-nhanh-cho-dai-han-cuong-nhu-da-cam/chuong-262-muon-song-hay-de-lai-nhung-thu-dang-gia.html.]

Hai đồng thanh, cùng lúc mở cửa xe bước ngoài.

“Bùm! Bùm! Bùm!” Ba tiếng, cửa xe lập tức đóng sầm , Lý Bính ở ghế , mở to mắt, chăm chú ngoài.

Họ chỉ sáu , cộng thêm mới bảy.

Chênh lệch quá lớn, nếu lát nữa , xuống xe hỗ trợ.

Người xe phía thấy phía xuống xe, họ cũng lập tức xuống theo.

Thẩm Thần Minh xuống xe nhưng xa cửa xe, sợ những nhân cơ hội mở cửa xe lấy đồ bên trong.

“Các là ai? Tại chặn đường chúng ?”

Thẩm Thần Minh mặc áo mưa, nửa khuôn mặt vành mũ che khuất, chỉ còn đường nét hàm lạnh lùng và giọng cho phép khác lờ .

Những từ chiếc Đại Giải Phóng xuống vây kín họ và chiếc xe, một trong đó lên tiếng trả lời.

“Đừng quan tâm chúng là ai, sống, hãy để những thứ đáng giá.”

Triệu Hữu Kim gầm lên: “Nếu chúng thì ?”

Giọng cũng lạnh băng: “Vậy thì để mạng sống.”

Lý Đức Phát những đó, quát lạnh lùng: “Các dựa cái gì mà bảo chúng để mạng sống? Dựa các đông ?”

, dựa chúng đông .” Người xong, đầu đồng bọn, “Lôi đồ nghề , dạy bọn chúng bài học về quy củ.”

“Soạt!”

Trong màn mưa, vang lên một âm thanh rút d.a.o đồng loạt, mười bảy , tay nào cũng lộ một thanh đao mã tấu.

Loại đao , mỏng và nhẹ, họ luôn giấu trong tay áo mưa, kỹ thì căn bản phát hiện .

Mưa, như đổ như trút, ngừng nghỉ.

Bầu trời dường như nứt khe hở, nước từ những khe hở tuôn trào vô tận, đập xuống mặt đất, phát những âm thanh đục ngắc.

Những giọt mưa rơi xuống đất, b.ắ.n tung tóe nước, tạo thành từng lớp gợn sóng. Cả thế giới như nhấn chìm trong tiếng mưa, dường như chỉ còn sự tồn tại của cơn mưa.

Cảnh tượng mưa lớn dữ dội cho một cảm giác ngột ngạt, dường như cảm xúc đều tiếng mưa nhấn chìm. Tất cả những lưỡi đao đều sáng lên trong màn mưa, toát ánh sáng lạnh lẽo.

Thẩm Thần Minh nheo mắt, nhận , những là một băng nhóm phạm tội tổ chức, kỷ luật.

Không con đường chúng hành sự bao nhiêu mới thể nhiều theo như .

Người chuyện là bốn cãi với dân làng lúc nãy, mà là từ thùng xe bước xuống.

Hắn dáng cao lớn, giọng lạnh băng, căn cứ phán đoán, tuổi chừng ba mươi.

Người như , hẳn là đầu não trong tổ chức.

Phùng Vũ Anh trong xe thấy tất cả thứ bên ngoài, lập tức sợ đến mức mặt mày tái mét. Không ngờ họ gặp cướp.

Những cái là dễ chơi, cũng sáu do quân đội cử tới đ.á.n.h thắng .

Lúc đầu sẽ đến sáu , còn chê nhiều, cảm thấy lái xe về Kinh Đô suốt dọc đường thể xảy chuyện gì.

Đến lúc mới , nhiều, mà là ít.

xe Jeep, nhiều nhất cũng chỉ chứa ngần , nhiều hơn thì nổi.

“Sợ hả? Sợ thì lấy đồ trong xe đây.”

Thẩm Thần Minh lạnh lùng , chậm rãi hỏi: “ , các là ai? Có các đang ?”

Người trả lời: “Chúng là ai ngươi cần , chúng đang gì ngươi cũng cần , cứ theo lời , đem hết đồ đạc .”

Triệu Hữu Kim tức giận: “Nếu chúng đem thì ?”

 

Loading...