Trọng Sinh 80: Gả Nhanh Cho Đại Hán Cương Nhu Đa Cảm - Chương 265: Người và Xe Giao Nộp Cho Cục Công An Địa Phương

Cập nhật lúc: 2025-12-10 14:22:37
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Vương Triều Quần bôi cồn sát trùng vết thương tay trả lời: "Đội trưởng chúng đưa những tên đến Cục Công An thành phố phía ."

Phùng Vũ Anh giơ tay tán thành: ", đáng thế. Bọn bất hảo đó, đúng là nên giao nộp cho Công An."

Chỉnh đốn xong xuôi, Vương Triều Quần lên ghế phụ, thấy chiếc Đại Giải Phóng phía xuất phát, liền nhắc Chu Đại Hưng bám theo.

Sáu bọn họ đều lái xe, bất kể là loại xe gì cũng đều lái .

Đến thành phố phía chỉ một con đường, lái đến tận hơn 9 giờ sáng hôm mới tới nơi.

Lúc mưa tạnh, Lưu Cương lái chiếc Đại Giải Phóng, hỏi rõ đường, thẳng đến Cục Công An địa phương.

Ông lão gác cổng ngăn cho , Lưu Cương cũng sốt ruột, với ông lão vài câu, lấy giấy tờ tùy cho ông xem.

Ông lão dám tự quyết, gọi điện thoại mời Cục trưởng Cục Công An xuống.

Cục trưởng là một đàn ông tuổi tứ tuần ngũ tuần, tầm vóc trung bình, béo, bắt Bang Kim Đao, ông thật sự mừng rỡ khôn xiết.

Bọn vô cùng gian xảo, thần xuất quỷ mô, gây ba vụ án trong địa bàn của ông, hai vụ g.i.ế.c cướp của, để nhân chứng sống.

Vụ cuối cùng một cùng xe may mắn sống sót, đến báo án, cái gọi là Bang Kim Đao cướp bóc họ. Không những cướp mất xe và hàng hóa, còn g.i.ế.c cả tài xế và ông chủ áp tải hàng.

Bọn họ luôn truy xét bang Kim Đao , nhưng tìm thấy manh mối gì, chỉ là một đám thanh niên, mười bảy mười tám tên.

Tay đứa nào cũng dao, hung tàn tàn nhẫn, đưa đồ là g.i.ế.c .

Chúng thường nhắm các ông chủ tư nhân, xe của đơn vị thì về cơ bản chúng cướp, sợ ảnh hưởng quá lớn.

Những năm chạy đường dài vận tải ngày càng nhiều, là xe của đơn vị, nhiều là cá thể hộ. Nhiều nhà cùng mua chung một chiếc xe, chở vật tư cho , kiếm chút tiền cước vận chuyển.

Tại chúng thể phân biệt xe đơn vị và xe cá nhân?

Rất đơn giản.

Xe của đơn vị, cửa xe đều phun chữ "Đơn vị...".

Xe cá nhân, thường phun, lắm thì phun mấy chữ "Buồng lái giới hạn 3 ".

Xe mua tư nhân, treo công ty vận tải, thể cho phép phun tên đơn vị lên, điều tạo sự thuận tiện cho Bang Kim Đao trong việc phân biệt.

Cục trưởng bước nhanh tới, chiếc Đại Giải Phóng mặt và Lưu Cương: "Các bạn thật sự bắt của Bang Kim Đao?"

Lưu Cương gật đầu: "Vâng."

Lý Đức Phát từ buồng lái bước xuống, ôm một bó đao, đặt xuống chân Cục trưởng.

Thẩm Thần Minh từ xe bước xuống, chỉ thùng xe của chiếc Đại Giải Phóng: "Đồng chí lớn tuổi, bọn chúng tự xưng là của Bang Kim Đao, còn một tên cầm đầu, tên là Lưu Kim Đao. Rốt cuộc , cần các đồng chí tự thẩm vấn."

Cục trưởng liếc , ngay đó mắt ánh lên nụ : "Cảm ơn quá! Đồng chí , cảm ơn đồng chí và của đồng chí. Hắn tự xưng là Lưu Kim Đao, thì tuyệt đối sai .

Đồng chí , lũ tiểu t.ử chúng khổ sở vô cùng. Bọn chúng xe, thần xuất quỷ mô, chúng nhận tin báo chạy đến nơi, bọn chúng chạy mất tăm từ lâu."

Thẩm Thần Minh vô cùng thấu hiểu vị Cục trưởng, lúc bắt tội phạm liên tỉnh quả thật dễ dàng. Đến địa bàn của khác bắt tội phạm, khác nào kẻ mù qua sông.

Chỗ nào chỗ nấy đều quen thuộc, bắt tội phạm, đơn giản như tưởng tượng.

Lưu Cương, Lý Đức Phát, Triệu Hữu Kim, Chu Đại Hưng họ trèo lên thùng xe Đại Giải Phóng, lôi từng tên một trong mười bảy tên Bang Kim Đao xuống, ném xuống đất.

Thẩm Thần Minh chỉ một trong đó với Cục trưởng Công an: "Người chính là kẻ tự xưng Lưu Kim Đao, võ công, tâm địa tàn độc. Nếu chúng chút thủ đoạn, lẽ c.h.ế.t tay ."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-80-ga-nhanh-cho-dai-han-cuong-nhu-da-cam/chuong-265-nguoi-va-xe-giao-nop-cho-cuc-cong-an-dia-phuong.html.]

Cục trưởng Công an kỹ Lưu Kim Đao, gật đầu: " nhớ , những vốn dã man vô tình, gây án ba địa bàn của , cuối cùng cũng bắt, chúng đừng hòng chạy thoát nữa."

"Được, và xe chúng chuyển giao, tiếp theo xin giao cho đồng chí, chúng còn tiếp tục lên đường."

Thẩm Thần Minh cũng nhiều, nhiệm vụ của họ vẫn thành, tranh thủ thời gian. Gặp Bang Kim Đao gióng lên hồi chuông cảnh tỉnh cho , suốt chặng đường tranh thủ từng giây từng phút.

Không thể tùy tiện trì hoãn, sợ xảy chuyện.

Cục trưởng kéo Thẩm Thần Minh : "Đồng chí! Đồng chí đem công lao lớn như trao cho , cũng cho phép biểu thị chút lòng thành. Hãy đến nhà khách của chúng nghỉ ngơi một chút, ăn chút cơm nóng, tắm nước nóng, quần áo !"

Đề nghị , họ đều bốc mùi, thời tiết tháng năm, lạnh nóng, nhưng quần áo ướt khô, khô ướt, mặc thật khó chịu.

Trên đường ăn lương khô, uống nước lã nguội. Nếu xe những bảo bối , lẽ họ thể đến nhà khách nghỉ ngơi chốc lát.

Trên xe nhiều đồ đạc như , vạn nhất xảy chuyện gì, còn mặt mũi nào đối diện với hai vị giáo sư chịu khổ suốt chặng đường.

Thẩm Thần Minh khoát tay, từ chối: "Ngại quá! Chúng đang vội đường, thể dừng , dịp khác !"

Những xuống xe theo sự sắp xếp đó, tất cả đều trở về xe cũ của , Thẩm Thần Minh bắt tay Cục trưởng, lái xe rời .

Ánh mắt Cục trưởng dõi theo, cho đến khi còn thấy mới thu hồi tầm mắt.

Ông , những nhiệm vụ riêng cần thực hiện, mà vẫn giúp ông khống chế Bang Kim Đao, còn đưa đến tận tay ông.

Công lao , ông nhận thấy .

Ông cũng từng ở trong quân đội xuất , thấy những chiến sĩ trẻ tuổi, trong lòng vô cùng cảm động.

Nếu họ đang vội đường, ông thật sự họ dừng , chỉnh đốn một phen.

Tiếc là họ nhiệm vụ, thể tùy tiện dừng chân.

Đây chính là quân nhân, cuộc sống cá nhân thoải mái quan trọng, thậm chí hy sinh tính mạng cũng nề hà, chỉ cần thành nhiệm vụ, khổ một chút mệt một chút, đổ m.á.u hy sinh đều thành vấn đề.

Từ Cục Công An , họ tiếp tục lái xe về phía , ai mệt thì dựa xe nghỉ ngơi, ai mệt thì lái xe chạy.

Lý Bỉnh mấy lính xe, nghĩ đến việc họ ngừng chạy suốt chặng đường, chỉ để sớm đưa đồ đạc về cho họ, cảm động thôi.

Trước đây từng tiếp xúc với những , cảm thấy gì, tự trải qua mới hiểu, sự vất vả và cống hiến của họ khó khăn đến nhường nào.

Khi Bang Kim Đao cầm đao Tây Qua bước trong chốc lát, thành thật mà , chân ông mềm nhũn.

Lưỡi đao sáng loáng thực sự chấn nhiếp lòng , nếu thật sự c.h.é.m một nhát, thì chuyện đùa.

Mười bảy tên, mười bảy cây đao, bên họ chỉ sáu , ba đ.á.n.h một, tay đối đao trắng, bao nhiêu phần thắng?

Trước đó ông còn huênh hoang xuống giúp, khi thấy đao Tây Qua lóe trong khoảnh khắc đó, ông hèn nhát rút lui.

Cứ trốn xe quan sát, trong lòng cổ vũ cho sáu quân nhân .

Quân nhân quả là quân nhân, đối mặt với bọn cướp hung tàn tàn ác, tay cầm đao chém, họ hề sợ hãi nguy hiểm.

Thật sự quá khâm phục tinh thần trách nhiệm của họ, nếu sự bảo vệ của họ, đồ đạc trong xe chắc chắn bọn cướp mất.

Đến Kinh Đô, nhất định mời họ ăn một bữa thật ngon, thật cảm ơn tất cả những gì họ .

Vân Vũ

 

Loading...