Trọng Sinh 80: Gả Nhanh Cho Đại Hán Cương Nhu Đa Cảm - Chương 269: Hai anh em già phải ở bên nhau, không thể chia lìa
Cập nhật lúc: 2025-12-10 14:22:41
Lượt xem: 2
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“Đây đúng là một vấn đề, để khi cơ hội, sẽ gặp hiệu trưởng, xem phản ứng của ông thế nào.”
Thẩm Thần Minh hỏi: “Nếu em , mấy cửa hàng thì ? Công việc thủ công tính thế nào?”
“Chuyện yên tâm, em sẽ giao cho Lưu tẩu tẩu và Lô tẩu tẩu. Họ đều là những em tin tưởng, chỉ cần giao cho họ, chắc chắn sẽ việc gì. Em đến Kinh Đô vẫn là dạy học, cũng kỳ nghỉ hè nghỉ đông, lúc đó một chuyến cũng chẳng gì khó khăn.”
Nghe cô , Thẩm Thần Minh yên tâm hơn nhiều.
“Tiểu đầu! Cảm ơn sự ủng hộ và động viên của em, nhất định sẽ nỗ lực thành tích, phụ sự hy sinh của em dành cho .”
Tần Song Song gật đầu, tay thuận tiện xoa nhẹ lên gương mặt tuấn tú của Thẩm Thần Minh: “Em tin chắc rằng, chỉ cần , thì việc gì là .”
Nắm c.h.ặ.t t.a.y tiểu đầu, lòng Thẩm Thần Minh xúc động thôi, giọng trầm khàn, mang theo vô vàn nhu tình: “Tiểu đầu! Anh yêu em nhiều lắm!”
“Em cũng .”
Bên ngoài vang lên tiếng bước chân, hai vội vàng buông tay , giống như đang yêu say đắm bố bắt gặp, mặt đỏ bừng, tim đập thình thịch.
Nhìn một cái, hai cố gắng vẻ như chuyện gì.
Thẩm lão gia t.ử và Tần gia gia đang gì, một , một phụ họa, qua hòa hợp, vui vẻ hạnh phúc.
Thẩm Thần Minh thấy họ bước , liền mời họ xuống, Thẩm lão gia tử: “Ông nội! Ý của bố là đợi kỳ nghỉ hè tụi cháu đều về , hai ông đừng theo nữa, hãy ở Kinh Đô.
Bọn trẻ lớn , suốt ngày nghịch ngợm ồn ào lắm, cháu định mời ông ngoại chúng nó đến giúp trông nom, các ông thấy thế nào?”
Thẩm lão gia t.ử lập tức chịu: “Không , tất cả chúng đều theo, một ngày thấy ba đứa nhỏ , lòng khó chịu lắm.”
Tần gia gia lập tức khoát tay: “ thì đến Kinh Đô , đợi kỳ nghỉ hè các cháu đến Kinh Đô, về nhà xem một chút. Ở nhà cả một đại gia đình, cũng tình hình thế nào .”
“Vậy , ông về nhà theo cùng.” Thẩm lão gia t.ử hiếm khi gặp một chuyện, nỡ rời xa Tần gia gia, “Hai chúng khá là hợp cạ, từ nay về mỗi ngày đều ở bên , bạn, bất kể gì cũng thể một .”
Tần gia gia cảm thấy khó xử: “Như lắm! về nhà chừng sẽ ngoài nữa, chỉ ở nhà, ông theo về ? Điều kiện chỗ chúng kém lắm, ăn mặc đều bằng thành phố lớn.”
“Vậy càng , ông theo về Kinh Đô, chúng ở bên , vui vẻ mấy năm.” Thẩm lão gia t.ử thành tâm mời, “Nếu ông về quê, cũng theo ông về đó sống một thời gian.
Chúng già , khó hợp tính hợp ý, hợp nhãn duyên, coi như là tri kỷ, thể ở bên nhiều thì cứ ở bên !”
Ông Lão Tần chuyện chiếu cố tâm trạng ông, bất kể chuyện gì, hai đều thể chuyện với . Họ đều em trai, đều là con một trong nhà, tập tính cũng gần giống.
Tuy một phương Nam một phương Bắc, nhưng ăn uống gì cũng đại khái giống .
Họ nhiều sở thích chung, ví dụ thích ăn cay, thích ăn mặn, thích uống rượu. Ở cùng ông , đặc biệt là khi ba đứa bé chào đời, ông Lão Tần thậm chí còn bỏ t.h.u.ố.c lá.
Con một đời, hợp chuyện nhiều, thể gặp một , là may mắn lớn lắm .
Ông thể chia lìa ông Lão Tần, nhất định ở cùng .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-80-ga-nhanh-cho-dai-han-cuong-nhu-da-cam/chuong-269-hai-anh-em-gia-phai-o-ben-nhau-khong-the-chia-lia.html.]
“Như lắm chứ?” Tần gia gia hổ , “Chỗ Kinh Đô cái gì cũng đắt, ăn uống vệ sinh ngủ nghỉ đều tiêu tiền, thêm một , các ông sẽ chi nhiều hơn ít.”
Thẩm lão gia t.ử cho là : “Nhiều hơn bao nhiêu? Lão Tần! Chuyện ông đừng lo nữa, lương hưu của đủ cho hai chúng tiêu .”
Thẩm Thần Minh Tần gia gia: “Ông nội! Chuyện tiền nong ông đừng lo, cháu và tiểu đầu sẽ giải quyết. Ý cháu là đưa ông và ông nội cháu về, để bố đến giúp trông bọn trẻ.
Bọn trẻ lớn , sợ ông và ông nội cháu trông nổi, còn các ông mệt. Bố cũng thể xa lâu, họ là vợ chồng, xa lâu , cháu thấy áy náy trong lòng.”
Vân Vũ
Thẩm lão gia t.ử cúi đầu suy nghĩ một lát: “Ý của Thần Minh hiểu , một ở nhà thực sự buồn chán. Lão Tần! Bất kể là về Kinh Đô về làng của ông, đều hy vọng chúng thể sống cùng .”
Tần Song Song tán thành ý kiến của Thẩm lão gia tử, hết sức khuyên Tần gia gia: “Ông nội! Đừng về làng nữa, ông bận rộn cả đời , còn gì buông bỏ nữa. Hoặc là giúp cháu trông cháu, hoặc là theo ông nội về Kinh Đô.
Nhân tiện mùa hè thời tiết nóng, hai ông còn thể dạo khắp Kinh Đô ngắm cảnh, tiện thể leo Vạn Lý Trường Thành. Ở Kinh Đô bố cháu, họ sẽ chăm sóc ông.”
Tần gia gia vẫn còn do dự, liếc con dâu Lý Uyên, Lý Uyên lên tiếng, loại chuyện cô thực sự nên gì.
Thẩm Thần Minh tiết lộ cho một tin: “Cháu chuyển ngũ về Kinh Đô , bố bỏ lỡ quá trình trưởng thành của ba đứa trẻ. Nếu cháu về, bọn trẻ chắc chắn về .
Ở trong quân đội những năm cũng đủ , đến lúc chuyển ngũ. Bọn trẻ chẳng mấy chốc sẽ lớn, lúc đó chúng học mẫu giáo, dù thì điều kiện giáo d.ụ.c ở đây cũng bằng Kinh Đô.”
Thẩm lão gia t.ử Thẩm Thần Minh, Tần Song Song: “Hai vợ chồng các cháu quyết định ? Muốn về Kinh Đô?”
Tần gia gia vô cùng kinh ngạc: “Song Song! Cháu về Kinh Đô , đống việc lớn bên tính ? Đến Kinh Đô thể tiếp tục dạy học ?”
“Chuyện cần lo.” Thẩm lão gia t.ử vỗ vỗ cánh tay Tần gia gia, “Song Song năng lực nhỏ, chỉ cần hiệu trưởng Trung học Linh Sơn một lá thư giới thiệu, đến Kinh Đô, bất kỳ trường trung học nào cũng sẽ nhận.”
Lý Uyên nhíu mày, hỏi con gái: “Vậy mấy việc kinh doanh bên của con tính ? Đi sẽ ảnh hưởng gì chứ?”
“Sẽ .” Tần Song Song lắc đầu trả lời, “Con sẽ ủy thác cho Lưu tẩu tẩu và Lô tẩu tẩu giúp trông nom, lúc nghỉ hè vẫn thể xem xét.”
Tần gia gia xong sự sắp xếp của cháu gái, trong lòng thở phào nhẹ nhõm: “Vậy thì , cháu chủ ý là .”
“Ông nội!” Tần Song Song nhân lúc sắt đang nóng, “Cháu dẫn bọn trẻ về Kinh Đô, vẫn cần sự giúp đỡ của gia đình, bố sẽ cùng cháu, ông cũng cùng ?”
Thẩm lão gia t.ử Tần gia gia quyết định: “Chắc chắn cùng, nếu ông đến, ? Già , khó khăn lắm mới gặp một chí đồng đạo hợp, hai em già chúng ở bên , thể chia lìa.”
Tần gia gia ông, cháu gái, cháu rể: “Cha con chúng ba đều theo Song Song, sẽ chứ?”
Thẩm Thần Minh , cảm thấy già suy nghĩ nhiều: “Ông nội! Người thì kệ họ , thì xong thôi? Người sống đời, ai mà khác lưng?”
“ .” Thẩm lão gia t.ử nắm lấy tay Tần gia gia, “Lão ! Chúng già , vui một ngày một ngày, thoải mái một ngày một ngày, đừng nghĩ nhiều như , càng đừng quản nhiều như .
Rất may mắn kiếp thể gặp ông, chúng hãy coi như em ruột thịt, theo về Kinh Đô ! sẽ dẫn ông ăn ngon, chơi chỗ vui.”