Trọng Sinh 80: Gả Nhanh Cho Đại Hán Cương Nhu Đa Cảm - Chương 279: Đem Bán Trong Cửa Hàng
Cập nhật lúc: 2025-12-11 02:14:30
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“Chạch nấu mì thể thơm ngon đến thế ư? Anh từng ăn qua bao giờ, ngon quá, ngon quá, thật là ngon quá, nước dùng mì cũng ngon.”
Thấy ông thích ăn, Tần Song Song cảm thấy vô cùng vinh dự: “Ông ơi! Nếu ông thích, gặp chúng sẽ mua tiếp.”
Ông nội họ Thẩm từ chối: “Ông thấy đấy, món thật sự ngon.”
Lý Uyên cẩn thận gỡ từng chút thịt con chạch, đút cho Đại Bảo, bé ngoan ngoãn ăn.
Nhị Bảo tính tình nóng nảy, đút kịp, bé liền vịn tay , thò đầu bát tự ăn.
Khiến Tần Song Song giật , trong bát xương từ con chạch, nếu bất cẩn hóc cổ họng thì ?
“Nhị Bảo! Con tự ăn, để đút cho, đây nào! Mẹ đút mì cho con .”
Nhị Bảo kéo lên, Tần Song Song đút cho bé mấy miếng mì, mới khiến thỏa mãn cơn thèm.
Tam Bảo ngoan, bố đút gì ăn nấy, một chút cũng quấy . Thực là vì sợi mì quá ngon, rảnh để quấy .
Cho lũ trẻ ăn xong, Tần Song Song dùng bát đựng một bát mì, bên dùng thứ gì đó đậy , nhân lúc trời tối mang đến nhà Lưu Thục Anh.
Chồng cô là Triệu Hữu Kim đang nấu cơm, Tần Song Song đặt bát mì chạch lên bàn: “Đây là mì chạch từ con chạch chị mua cho, hai ăn thử xem vị thế nào.”
Triệu Hữu Kim từ trong bếp , cũng khách sáo với Tần Song Song, đây là chuyện giữa mấy phụ nữ, chẳng bao giờ hỏi nhiều, chỉ lời cảm ơn.
Tần Song Song đặt bát xuống , cô về nhà ăn mì, lâu ăn, thèm lắm .
Sau khi cô , Triệu Hữu Kim lấy đũa nếm thử một miếng, thơm đến mức suýt nữa nuốt cả lưỡi.
Thầm nghĩ: “Cô giáo Tần thế nào ? Chạch là thứ tanh ? Sao ăn chẳng chút mùi tanh nào?”
Ăn một miếng, nhịn ăn miếng nữa, đó đặt đũa xuống, dám ăn nữa. Bát mì chắc chắn là cô giáo Tần để vợ nếm thử, ngoài dự đoán, khả năng sẽ đem bán trong cửa hàng.
Anh thể ăn nhiều, đợi vợ về nếm thử.
Quay bếp tiếp tục hì hục nấu cơm, đầu mũi Triệu Hữu Kim vẫn thoang thoảng mùi hương của mì chạch.
Thực sự là quá thơm, ngon.
Không lâu , Lưu Thục Anh về, thấy bát mì bàn, liền là mang đến.
Muội thật là thật thà, mang đến nhà cô một bát là mang một bát.
“Em về , bát mì bàn là cô giáo Tần mang đến, bảo em nếm thử vị. Em yêu! Có em định mang bán trong cửa hàng ?”
“ ! Anh nếm thử ? Vị thế nào?” Lưu Thục Anh cầm đũa lên ăn một miếng, lập tức reo lên, “Ừm ừm! Được lắm, ngon. Hương vị em từng ăn qua, em sẽ đến nhà một chuyến, học cách mì chạch .”
Triệu Hữu Kim thấy vợ cuống cuồng định , hỏi một câu: “Thế còn bát mì thì ? Một lúc nữa em về ăn?”
“Không, đợi em về là mì nát hết, ăn ngon nữa, ăn !”
Triệu Hữu Kim mặt vui mừng: “Chờ mãi câu của em, bát mì ngon. Em nhanh chóng học , nhà cũng một .”
“Đừng ăn hết, để phần cho lũ trẻ nếm thử.”
“Vậy ăn nữa, để tối nay ăn với cơm.”
Lưu Thục Anh thèm để ý đến , cửa tìm Tần Song Song. Chồng cô tuy chất phác, cũng ngọt ngào như những đàn ông khác, nhưng lời cô.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-80-ga-nhanh-cho-dai-han-cuong-nhu-da-cam/chuong-279-dem-ban-trong-cua-hang.html.]
Ở nhà gì gì, về cơ bản đều do cô quyết định, bất kể tiền , đều là cô chủ, như là đủ .
Đến nhà Tần Song Song, họ đều ăn cơm xong, đang xem tivi.
Nhị Bảo buổi chiều ngủ, ăn xong là ngủ luôn. Đại Bảo và Tam Bảo buổi chiều ngủ, lúc tinh thần , sofa chơi đồ chơi.
Lưu Thục Anh đến, Tần Song Song liền cô hỏi gì, kéo Lý Uyên đến mặt cô: “Có gì hiểu thì hỏi , mì chạch là do .”
“Bác ơi! Thật ngại quá, mì chạch bác ngon, cháu học để mang đến cửa hàng bán, bác thể dạy cháu cách ?”
Lý Uyên : “Thật ? Mì chạch do cũng thể đem bán trong cửa hàng ? Vậy cho cháu ...”
Bà miêu tả tỉ mỉ từng chi tiết khi mì, khi nhắc đến thịt muối, Lưu Thục Anh vô cùng thắc mắc.
“Bác ơi! Thịt muối là gì ạ?”
“Thịt muối là một loại thịt mà nhà nào nhà nấy ở chỗ chúng đều dịp Tết, khác với thịt xông khói.”
Lý Uyên cẩn thận cho Lưu Thục Anh thịt muối nên như thế nào, xong, sắc mặt cô lập tức ủ rũ.
“Thịt muối mùa đông, thời tiết như thế thì dám .”
Vân Vũ
“Có thể để trong tủ lạnh.” Lý Uyên gợi ý cho cô, “Cháu mở một cửa hàng lớn như , đôi khi cũng tính toán chuẩn nguyên liệu ? Nếu một chiếc tủ lạnh thì sẽ hơn ? Mua nguyên liệu nhiều quá, sợ hỏng, thì cho tủ lạnh.”
Tần Song Song ở bên nhắc nhở: “Nếu tủ lạnh, mùa hè còn thể bán thêm chút nước đậu xanh đá gì đó, cũng là một khoản thu nhỏ. Chị! Mua một chiếc tủ lạnh cũng tốn bao nhiêu tiền, một công đôi việc.”
Lưu Thục Anh ngay lập tức như hồi sinh, chỉ cần là việc mà tán thành, cô đều ý kiến.
“Được, vài hôm nữa sẽ Hải Thành mua một chiếc tủ lạnh, hóa mì chạch ngon, cần dùng đến thịt muối, thật là ngoài dự đoán.”
Lý Uyên thở dài: “ cũng là vô tình phát hiện, ngày nhà nghèo, dầu, nhà khách, món mặn thết đãi, chạch, liền định mời khách ăn mì nấu chạch.
Không dầu liền dùng thịt muối cho nồi, nấu chút dầu, ngờ mì nấu xong hương vị đặc biệt thơm ngon. Khách ăn xong khen ngợi thôi, nhớ mãi quên.
Sau nhà chúng ăn mì nấu chạch, nhất định dùng thịt muối, cho thịt tươi nấu cũng ngon bằng thịt muối, từng thử một .”
Nhận công thức mì, Lưu Thục Anh vui. Đừng xem thường món mì chạch, thì đơn giản, nhưng khi , nếu cho bí quyết, thì cả đời cũng nghiên cứu .
Ai thể nghĩ món mì nhất định thịt muối?
Dù thì cô cũng nghĩ tới.
Có công thức, đợi tủ lạnh mua về, cô sẽ thử một .
Tần Song Song suy nghĩ trong lòng Lưu Thục Anh, mở tủ lạnh, lấy một miếng thịt muối to bằng bàn tay ở trong, dùng túi đựng đưa cho cô.
“Chị! Miếng thịt muối chị cầm về, ngày mai nếu ở chợ chạch, chị thử xem. Có ăn chị hãy mua tủ lạnh cũng , cần vội.”
“Muội ! Em đúng là nghĩ giống chị.” Lưu Thục Anh tiếp nhận miếng thịt muối, sờ sờ, lạnh, “Miếng thịt ngày mai chị mua trả em.”
“Không cần .” Tần Song Song từ chối, “Chỉ một miếng thịt nhỏ thế , gì mà trả chứ. Thịt lấy từ ngăn đá , để một đêm cho rã đông , sáng mai là dùng ngay.”
“Được! Cảm ơn !” Lưu Thục Anh vui đến mức nở hết cả mắt, xách miếng thịt muối đó, đến phát tiếng, “Mấy con chạch của chị còn nấu, ngày mai mang thử, nếu bán chạy, lập tức Hải Thành mua một chiếc tủ lạnh lớn về.
Việc còn phiền lão Thẩm nhà em một chuyến, xe, bọn chị nhờ một chuyến, .”