Trọng Sinh 80: Gả Nhanh Cho Đại Hán Cương Nhu Đa Cảm - Chương 290: Để Cô Ấy Thi Đại Học, Thi Đại Học Kinh Đô

Cập nhật lúc: 2025-12-11 02:14:41
Lượt xem: 3

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

“Thật ?” Thẩm Ưu Ưu xong lời của Thẩm lão gia, càng thêm bội phục Tần Song Song, “Rốt cuộc thì vẫn là do cách dạy dỗ. Khi con cái còn nhỏ, chúng thích lời nhất, thở khiến chúng tin tưởng.”

, Song Song vốn là giáo viên, tự nhiên cô sẽ dạy dỗ.”

Thẩm lão gia đối với Tần Song Song cũng “lớp kính lúp” dày, khi khen ngợi ai đó, lời chút khách sáo.

Ba đứa bé xếp hàng sofa, ăn cơm, lớn tán gẫu, thì chơi đùa với những ngón chân, ngón tay của .

Cánh tay như những khúc ngó sen, một vòng một vòng, trông thật thú vị.

“Lời của bố con tin, Song Song cách nuôi dạy con cái, ba đứa bé nuôi dạy, thật khiến yêu quý vô cùng.”

Thẩm Thần Minh và Dư Tinh Hỏa một bên trò chuyện, về chuyện Thẩm Thần Minh sắp chuyển ngành.

Vân Vũ

Dư Tinh Hỏa cũng là chuyển ngành từ quân đội về, công an, mà ở Cục Công Thương. Dựa sự tận tụy trong công việc, trở thành Phó cục trưởng Cục Công Thương, nỗ lực thêm một chút nữa là hy vọng chuyển chính.

Thẩm Quốc Phú đang cho Đại Bảo ăn, Tần Song Song cho Tam Bảo ăn.

Đến Kinh Đô, Đại Bảo và Nhị Bảo thích nghi nhanh, Tam Bảo rốt cuộc là con gái, bản tính vốn dè dặt hơn.

Rời xa một lúc, khi gặp , cứ quanh quẩn trong lòng chịu xuống.

Ngay cả Lý Uyên bế cũng , đẩy tay bà , ôm chặt lấy cổ buông.

Tần Song Song con bé cần sự vỗ về của , nên cứ bế nó suốt, rời xa.

Cho ăn cháo xong, lau dọn sạch sẽ cho con bé, cô bế nó, chỉ căn phòng và chuyện với nó.

“Tam Bảo! Đây là nhà ở Kinh Đô, khu gia thuộc đơn vị chúng từng ở đây nữa. Sau con và Đại Ca, Nhị Ca, bố đều sẽ trở về đây sinh sống.

Con thấy ? Ngoại và Tằng ngoại tổ phụ cũng theo chúng về đây , Thái gia gia cũng ở đây nữa. Bố đều ở đây, con đừng sợ, chúng đều yêu con.

Kia là Gia gia, là Nãi nãi, một thời gian gặp mà quên ? Nghĩ kỹ xem, Gia gia Nãi nãi thường xuyên đến đơn vị thăm con mà.”

Tam Bảo theo hướng ngón tay chỉ, đảo mắt liếc , mím chặt môi, như đang suy nghĩ.

Thẩm Ưu Ưu thầm nghĩ, đứa trẻ nhỏ như , nhiều như thế liệu nhớ ? mỗi một cách giáo d.ụ.c con cái khác , cô là ngoài, tự nhiên tiện lên tiếng bình luận điều gì.

Vân Nga Tam Bảo, mắt đỏ hoe, cháu gái mà nhận , trong lòng thật khó chịu. Đó rõ ràng là tiểu công chúa của nhà họ, vẻ xa cách , bà chỉ ba đứa trẻ ở đừng , hàng ngày ở bên cạnh bà.

“Tam Bảo! Là Nãi nãi đây, nhớ ? Là Nãi nãi , thường xuyên thăm con.”

“Mẹ! Đừng .” Tần Song Song đầu với Tam Bảo, “Nãi nãi công việc, kiếm tiền, cũng giống như đến trường lên lớp .

Sữa các con uống đều là tiền do Nãi nãi kiếm mua đó, thăm con, mà là thời gian. Bà kiếm tiền, Tam Bảo sẽ sữa uống, con như ?”

Tam Bảo theo bản năng sờ sờ bụng , vỗ vỗ.

Tần Song Song nhân cơ hội cũng sờ : “Không uống sữa, bụng sẽ đói, Tam Bảo đói bụng ?”

Tam Bảo chép chép miệng, đó giơ tay lên, lắc lắc.

Thẩm Ưu Ưu cảm thấy khó tin: “Tam Bảo hiểu ?”

Thẩm lão gia cảm thấy cô quá kinh ngạc: “Đương nhiên là hiểu , hiểu thì nó lắc tay gì? Đừng xem thường trẻ con, cái gì chúng cũng hiểu.”

“Tam Bảo cảm thấy Nãi nãi với con ?” Tần Song Song hỏi.

Quay đầu , Tam Bảo rúc lòng , đầu Vân Nga, gật nhẹ cái đầu nhỏ.

“A! Thông minh quá! Tam Bảo mà hiểu lời .” Thẩm Ưu Ưu hốt hoảng gọi lên, “Thật hiếm , vốn tưởng trẻ nhỏ cỡ cái gì cũng hiểu chứ?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-80-ga-nhanh-cho-dai-han-cuong-nhu-da-cam/chuong-290-de-co-ay-thi-dai-hoc-thi-dai-hoc-kinh-do.html.]

Tần Song Song nữa khích lệ Tam Bảo: “Biết Nãi nãi với con, cho Nãi nãi bế ? Nãi nãi yêu Tam Bảo đó!”

Vân Nga đưa Đại Bảo cho Thẩm Thần Minh, chạy vội tới, giang tay với Tam Bảo: “Nào! Cho Nãi nãi bế một cái ? Nãi nãi nhớ con lắm.”

Tam Bảo thẳng dậy, ngây , đó Tần Song Song, chút bối rối.

Tần Song Song khích lệ con bé: “Đừng sợ, đó là Nãi nãi, là yêu con nhất.”

Tam Bảo thận trọng đưa tay , Vân Nga một cái ôm lấy: “Ha ha ha! Chiếc áo bông nhỏ ngoan ngoãn của Nãi nãi! Cuối cùng cũng chịu cho Nãi nãi bế .”

Ước chừng cảm xúc vui vẻ của bà lây nhiễm, Tam Bảo cũng theo đó “khúc khích” thành tiếng.

Đại Bảo nhét lòng bố, tò mò tất cả chuyện , Tần Song Song bước tới, bế nó lên. Đại Bảo ngây , đó mừng rỡ, miệng toe toét, vô cùng vui vẻ.

Cuối cùng cũng lúc rảnh rỗi để bế nó.

Thẩm Ưu Ưu cũng thích Tam Bảo, con bé gái thật sự quá tinh khôn, đừng xem nó nhỏ , mà cái gì cũng hiểu.

Nhị Bảo ăn xong miếng cháo cuối cùng, Lý Uyên mang khăn tới lau miệng lau tay cho nó, lau sạch sẽ liền Thẩm Quốc Phú bế lên.

“Đi nào, Gia gia dẫn cháu ngoài dạo.”

Đi dạo là giả, khoe khoang mới là thật, Thẩm lão gia hiểu rõ tâm tư của con trai, chỉ là vạch trần.

Nhà họ Thẩm con cháu thưa thớt, ít bàn tán, thích ngoài khoe khoang thì cứ khoe ! Cũng , tát mặt những kẻ đó.

Nếu chân ông đau mỏi như , ông cũng bế cháu ngoài dạo một vòng.

Thẩm Thần Minh bước chân nhanh vội vã ngoài của cha, mắt nheo , Dư Tinh Hỏa bên .

“Mấy năm nay chịu kết hôn, con, khiến cha sốt ruột lắm . Lần đầu bọn trẻ về, ông kìm nữa .”

“Ôi!” Thẩm Thần Minh thở dài, ngẩng đầu Tần Song Song đang chuyện với tiểu cô cô, “Anh kết hôn là đang đợi nhà em đó.”

“Cậu đợi đáng.” Dư Tinh Hỏa cũng liếc Tần Song Song, “Vợ chiều sâu, lúc nông thôn, tin.”

“Cô nông thôn, nhưng cô hiếu học, dám nghĩ dám dám liều, còn giỏi hơn cả thành phố bình thường.”

Khen ngợi Tần Song Song, Thẩm Thần Minh bao giờ tiếc sức.

thấy đúng , ngoại ngữ của cô giỏi?”

“Ừ, cô sáu ngoại ngữ.” Thẩm Thần Minh đếm ngón tay cho Dư Tinh Hỏa : “Tiếng Anh, tiếng Nga, tiếng Pháp, tiếng Đức, tiếng Nhật, tiếng Tây Ban Nha.”

Dư Tinh Hỏa kinh ngạc: “Giỏi ? Học với ai ?”

Thẩm Thần Minh đầy vẻ tự hào trả lời: “Tự học, cô sự nhạy cảm bẩm sinh với ngôn ngữ, một chút là thể học . Anh chuyển ngành về, đưa cô Đại học Kinh Đô giảng dạy, thiên phú ngôn ngữ của cô thể chôn vùi, chuyên dạy ngoại ngữ.”

“Học lực của cô thế nào?” Dư Tinh Hỏa hứng thú hỏi.

“Hiện tại chỉ một tấm Chứng chỉ Sư phạm, thi ở Hải Thành, bằng cấp, chỉ là tinh thông sáu ngoại ngữ.”

“Vậy thì lẽ khó , ít nhất cũng bằng đại học, bằng Đại học Kinh Đô giảng dạy e rằng khó.”

Thẩm Thần Minh gật đầu: “ hiểu , thì để cô thi đại học, thi Đại học Kinh Đô.”

Dư Tinh Hỏa trêu : “Thẩm Thần Minh! Cậu khoác sợ đứt lưỡi ? Đại học Kinh Đô là thi là thi ngay ? Vợ giỏi đến , cũng chắc thi đỗ.”

 

Loading...