Trọng Sinh 80: Gả Nhanh Cho Đại Hán Cương Nhu Đa Cảm - Chương 295: Thấy nó khá hơn trước, mọi người thầm thở phào nhẹ nhõm

Cập nhật lúc: 2025-12-11 02:15:07
Lượt xem: 3

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Lý Uyên giật , lập tức đưa tay sờ lên trán Đại Bảo: "Không sốt, nhiệt độ bình thường."

Tần Song Song thằng bé, với Thẩm Thần Minh: "Anh bồng Tam Bảo , đưa Đại Bảo cho em. Chắc nó hoảng , lúc nãy t.h.ả.m thiết."

Đại Bảo đổi sang vòng tay , vẫn uể oải chút tinh thần. Tần Song Song bồng nó, dậy: "Em sẽ dẫn nó ngoài ngắm phố phố, dạo nhiều, nhận địa điểm, quen môi trường, chắc sẽ ."

, Tam Bảo cũng đòi theo. Thẩm Thần Minh một tay bồng một đứa, theo Tần Song Song.

"Tam Bảo! Đừng nóng, đừng nóng, chúng cứ theo là ."

Tần Song Song bồng Đại Bảo, chuyện với nó: "Con xem! Nhà ở Kinh Đô còn to hơn cả trong khu quân đội của chúng kìa, đằng một cái cây to, con thấy ? Đại Bảo! Ngẩng đầu lên xem ."

Đại Bảo uể oải ngẩng đầu, theo hướng tay chỉ, liếc qua một cái, rũ rượi dựa .

Tam Bảo và Nhị Bảo ở trong lòng Thẩm Thần Minh, cũng ngẩng đầu cây. Tam Bảo mắt tinh, thấy chim sẻ cây, cứ chỉ tay "a a a" thôi.

Nhị Bảo cũng theo, chim sẻ nhảy nhót cây, nó thấy vỗ tay khanh khách.

Tần Song Song ngẩng đầu: "Đại Bảo! Trên cây chim sẻ kìa, nhanh , nhanh lên, sắp bay ."

Đại Bảo hợp tác một cái, nhưng phản ứng gì mấy, vẫn uể oải.

Cô sờ trán nó, đúng là sốt, sờ bụng nó, cũng thấy chướng gì cả. Tại con bé ngủ một giấc dậy mất hết tinh thần thế ?

Tần Song Song Thẩm Thần Minh, lo lắng: "Có nên đưa Đại Bảo bác sĩ kiểm tra ? Tinh thần kém quá, liệu bệnh ?"

Vân Vũ

Thẩm Thần Minh còn kịp trả lời, Đại Bảo ngẩng đầu lên, Tần Song Song, khẽ lắc đầu, như rằng nó , bệnh.

"Đại Bảo!" Thẩm Thần Minh cúi gần, nó, "Nếu con bệnh, con thể vui vẻ lên ? Con vui, bố , ông bà, thái gia gia, tằng ngoại công, còn ngoại bà đều lo lắng."

Đại Bảo gì, cúi đầu, chúi đầu lòng .

Tần Song Song hiểu , con bé gì, chỉ là quá nhớ cô, cảm thấy an .

Chắc là đổi môi trường, lâu thấy , tiểu gia hỏa trong lòng chịu đựng nổi, nên mới trở nên thất thần. Đừng xem thường trẻ con, nó chỉ là nhỏ, chứ cảm nhận.

Vỗ lưng Đại Bảo, Tần Song Song : "Mẹ , Đại Bảo nhớ nhớ ? Mẹ hứa với con, sẽ rời xa con nữa, con vui lên ?"

Đại Bảo ngẩng đầu, miễn cưỡng một cái, chúi lòng cô.

Biết con bệnh, Tần Song Song yên tâm hơn nhiều, bồng nó tiếp tục về phía , Thẩm Thần Minh theo .

Trên đường gặp ít , trông thấy vợ chồng họ bồng con ngoài, đều tiến chào hỏi, nhân tiện ngắm nghía ba tiểu gia hỏa.

"Ôi! Đây là thằng lớn ! Sao thế ? Chưa tỉnh ngủ ? Trông ủ rũ quá. Đây là thằng thứ hai, con bé là thứ ba, quá! Chúc mừng các !"

"Thằng thứ ba trông đáng yêu thật, đảo mắt lia lịa khắp nơi, đúng là đứa trẻ lanh lợi."

"Thằng thứ hai cũng kém, thấy , nhút nhát, quả là lớn lên trong khu gia binh quân đội, quen ."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-80-ga-nhanh-cho-dai-han-cuong-nhu-da-cam/chuong-295-thay-no-kha-hon-truoc-moi-nguoi-tham-tho-phao-nhe-nhom.html.]

"Đáng lẽ trẻ nhỏ cỡ gặp lạ là thích trốn, mà ba đứa nhỏ , chút sợ hãi cũng . Thần Minh! Cậu giỏi thật, thì thôi, chứ động tĩnh là kinh ."

" , sống c.h.ế.t chịu kết hôn, kết hôn xong! Một phát sinh liền ba đứa, khiến ghen tị."

Thẩm Thần Minh và Tần Song Song nhiều, chỉ mỉm , thỉnh thoảng ứng phó vài câu. Vây quanh họ đều là những ông bà lớn tuổi, họ dám tùy tiện nhiều, thật là vì hiểu rõ tình hình của những .

Đại Bảo nhiều như chằm chằm, dần dần thẳng dậy, mắt mở to tròn, tinh thần như ngày.

Tần Song Song thấy , trong lòng thở phào nhẹ nhõm, cô mà, dẫn nó ngoài dạo, từ từ thích nghi là thôi.

Họ ngoài lâu, Thẩm lão gia gia cửa ngóng chờ.

Đi trở , lẩm bẩm với Tần gia gia: "Trẻ con bây giờ mà tinh khôn thế? Đổi chỗ khác là phát hiện ngay. Nhớ hồi chúng nuôi con, nỗi lo , quăng cũng ."

Tần gia gia : "Khác mà, hồi đó chúng cũng chẳng để , chỉ quanh quẩn trong nhà. Nếu Song Song gả cho Thần Minh, cả đời còn từng tàu hỏa, huống chi là trẻ con."

Lý Uyên thêm một câu: "Trẻ con còn nhỏ, hồn phách , tàu hỏa lâu quá, tam hồn thất phách về cũng thể. Nếu vẫn , tối nay gọi hộ nó vài tiếng, hồn về là khỏi."

Mặc dù lời cô mang màu sắc mê tín, Thẩm lão gia gia bác bỏ, Đại Bảo như , quả thật chút giống mất hồn.

Hồi nhỏ nghịch ngợm ốm, cũng từng gọi hồn cho , ngày nay xã hội mới, còn thịnh hành thế nữa, đều thích khoa học.

Lời Lý Uyên chỉ nhắc một câu, thêm, cô con gái con rể sẽ tin, còn lão gia gia lớn tuổi chắc là tin.

Dắt con dạo một vòng bên ngoài, lúc trở về, đều đưa mắt Đại Bảo, thấy nó khá hơn , ai nấy đều thầm thở phào nhẹ nhõm.

Tần Song Song cũng vội xem sách, cô quyết định, con ngủ, cô cầm sách.

Vốn dĩ định thi, chỉ là gặp cơ hội, nên nghĩ thử thi xem, thật sự đỗ thì thôi. Tối đợi lũ trẻ ngủ say, cô sẽ cố gắng thêm chút nữa.

Đại Bảo dính lấy một trận, tâm hồn nhỏ bé dường như chữa lành, tinh thần trở về. Chỉ là chơi chơi vô thức ngước lên , thấy ở đó, nó yên tâm cúi đầu tiếp tục chơi.

Hành động của nó, Thẩm Thần Minh cũng nhận , gần Tần Song Song, thương lượng với cô.

"Mấy ngày tới ngoài gặp vài , chuẩn cho việc chuyển ngành , em đừng vội xem sách, đợi xử lý xong việc trong tay, sẽ ở nhà, hết."

"Được thôi, cứ bận việc của , em sẽ trông các con." Tần Song Song cầm đồ chơi trêu Tam Bảo, "Việc của mới là quan trọng nhất, cố gắng cho , còn đại học tại chức thì lúc nào thi cũng ."

"Vất vả cho em ." Thẩm Thần Minh sắc mặt áy náy, "Là quá nôn nóng, cân nhắc đến các con, thằng lớn là đứa suy nghĩ tinh tế.

Em thấy ? Thằng thứ hai và thứ ba đều vô tâm vô phế, quăng cũng , chỉ mỗi thằng lớn là xong. Nó chơi một lúc ngẩng đầu xem em ở đó , thằng thứ hai và thứ ba cảm nhận gì."

Bị lời Thẩm Thần Minh cho buồn , Tần Song Song trừng mắt : "Anh đây , mỗi đứa trẻ đều tính cách riêng, thứ hai hiếu động, thứ ba nhõng nhẽo, thằng lớn thì khác, nó tranh giành, chỉ hy vọng ở bên nó, gì sai?

suy nghĩ tinh tế, mà là cảm thấy ấm ức, đột nhiên đến một nơi khác lạ, bố đều ở bên cạnh, nó sẽ sợ hãi, sẽ hoảng hốt, sẽ khó lòng chịu đựng, chuyện bình thường ."

 

Loading...