“Không , từ từ sẽ quen thôi.” Tần Song Song tìm một tư thế thoải mái, co xuống, “Ngủ thôi! Buồn ngủ !”
“Ừ! Ngủ thôi!”
Liếc đồng hồ đầu giường, gần mười hai giờ đêm, đúng là nên ngủ thật.
Ba nhóc tì trong chiếc giường nhỏ bên cạnh quan tâm đến cảm nhận của lớn, sáng mai đúng giờ là chúng sẽ thức dậy. Chúng mà tỉnh giấc thì lớn đừng hòng ngủ thêm.
Cả ngày hôm nay bận rộn, tối về còn thêm, thật sự mệt .
Nhắm mắt , đầy hai phút chìm giấc ngủ.
Sáng hôm , Đại Bảo tỉnh dậy đầu tiên, nó vịn thành giường dậy, thấy bố giường lớn, tỏ bất ngờ.
Đã lâu lắm nó thấy bố ở nhà, nó lên tiếng, chỉ yên lặng, đôi mắt chớp chằm chằm đang ngủ giường.
Không bao lâu, Nhị Bảo cũng tỉnh giấc, bò dậy theo, thấy bố giường lớn, vô cùng phấn khích.
Nó to gọi: “Mama baba! Mama baba! Mama baba!”
Tam Bảo đ.á.n.h thức, lật một cái dậy, cùng về phía giường lớn, gọi: “Baba baba baba! Bão bão! Baba baba bão bão!”
Vân Vũ
Thẩm Thần Minh mở mắt, đầu , ba đứa trẻ đang vịn thành cũi, sát bọn họ,
Lập tức dậy, đồng hồ đầu giường, gần tám giờ. Đêm qua ngủ quá say và sâu, là đang ở nhà nên yên tâm ngủ quên mất.
Nếu như ở bên ngoài, chút động tĩnh là tỉnh giấc .
Ở nhà thì khác, trong đầu chút gánh nặng, yên tâm chìm giấc ngủ.
Tần Song Song cũng tỉnh dậy, dậy ba đứa trẻ xếp hàng , cảm thấy ngại. Tối qua mệt quá, ngủ quên mất.
Cô bế Đại Bảo nhà vệ sinh cho tiểu, dặn Thẩm Thần Minh bế cả Nhị Bảo và Tam Bảo theo.
Bọn trẻ hình thành thói quen sinh hoạt , khi ngủ cho chúng tiểu một , nửa đêm tiểu sẽ tự tỉnh dậy gọi , nửa đêm gọi tức là .
Sáng dậy nhất định nhà vệ sinh, lâu dần thành thói quen. Bây giờ chúng còn nhỏ, thêm một thời gian nữa sẽ để chúng tự học cách nhà vệ sinh.
Con trai tiểu thì cho xổm nữa, mà để chúng tiểu.
Chỉ Tam Bảo là dạy nó xổm.
Nếu Tần Song Song tiết đầu tiên buổi sáng, sớm, Lý Uyên sẽ đến bế chúng .
Bọn trẻ học , chỉ là trời lạnh, mặc nhiều quần áo, trông vẻ vụng về.
Chỉnh đốn xong ba đứa trẻ, Thẩm Thần Minh nhà vệ sinh vệ sinh cá nhân, đó bế ba đứa trẻ xuống lầu.
Thẩm lão gia gia và Tần gia gia thấy Thẩm Thần Minh từ lầu xuống, vô cùng ngạc nhiên.
Nhị Bảo thấy họ, lập tức gọi: “Mama baba! Mama baba! Dạ da da! Dạ da da!”
Thẩm lão gia gia vui vẻ đưa tay đón lấy Nhị Bảo: “Ừ! Nhị Bảo của thái gia gia giỏi quá, gọi thái gia gia .”
Đại Bảo Tần gia gia bế qua, nó gọi rõ ràng một tiếng: “Thái, gia gia!”
“Ừ!” Tần gia gia hôn lên má Đại Bảo, “Đại Bảo chuyện rõ ràng nhất, giỏi lắm!”
Đáng lý bọn trẻ nên gọi Tần gia gia là Tằng ngoại tổ phụ, Thẩm lão gia gia quá trúc trắc, chi bằng đều gọi là thái gia gia, như bọn trẻ gọi cũng tiện.
Tần gia gia ý kiến, gọi gì cũng , chỉ là xưng hô mà thôi.
Đại Bảo chuyện từ đến nay rõ ràng, hiếm khi gọi bậy. Nhị Bảo và Tam Bảo kém hơn một chút, bằng chúng.
Tam Bảo núp trong lòng bố, giơ tay ôm lấy cổ bố, khoe với hai vị thái gia gia: “Baba baba baba! Baba baba baba!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-80-ga-nhanh-cho-dai-han-cuong-nhu-da-cam/chuong-351-qua-nhien-la-chau-trai-cua-ta-di-den-dau-cung-khong-chiu-thua-kem-ai.html.]
Thẩm lão gia gia đáp nhóc con: “Biết , , bố về , bố đang bế Tam Bảo đó.”
Tam Bảo tươi, đầu “chụt” một cái hôn lên mặt bố, nước dãi dính đầy nửa bên mặt .
Hắn để bụng, cũng “chụt” một cái hôn lên gương mặt non nớt của con gái, Tam Bảo càng vui hơn.
“Sao cháu về ? Vụ án xong hả?”
Thẩm lão gia gia bế Nhị Bảo xuống, đặt đứa trẻ xuống đất, để nó vịn sofa khắp nơi. Những thứ nguy hiểm như bình thủy đều cất , sợ bọn trẻ bất cẩn đẩy đổ bỏng.
Thẩm Thần Minh đối diện ông nội, Tam Bảo chịu xuống đất, đòi bế.
Hắn đặt con gái lên đầu gối: “Xong , từ hôm nay, cháu điều đến Đội Hình sự Đặc cấp của Sở.”
Tần gia gia hiểu chuyện , bên cạnh trông Đại Bảo và Nhị Bảo, vểnh tai .
Đội Hình sự Đặc cấp là gì? Rất hỏi, nhưng ngại , chỉ chăm chú lắng .
“Hay lắm! Vậy là cháu thăng chức hả?” Thẩm lão gia gia giơ ngón tay cái khen ngợi Thẩm Thần Minh, “Không tồi, tồi, mới đến khu Tây Thành bao lâu, điều lên Sở .
Ông còn đang nghĩ nên liều mạng già tìm quan hệ, giúp cháu thăng tiến , xem căn bản cần thiết. Cháu tự lo , quả nhiên là cháu trai của , đến cũng chịu thua kém ai.
Đội Hình sự Đặc cấp, nơi đó ai cũng , dựa năng lực bản mới nổi, ông tự hào về cháu.”
Vân Nga và Thẩm Quốc Phú , nếu ở nhà, chắc chắn cũng sẽ vui mừng cho con trai.
Không chừng mua kẹo báo tin vui cho trong cơ quan nữa.
Tần gia gia xong, cũng giơ ngón tay cái khen ngợi Thẩm Thần Minh: “ là giỏi thật, ông cũng tự hào về cháu.”
Tam Bảo trong lòng bố vỗ tay : “Baba baba! Oao oao oao! Baba baba! Oao oao oao!”
Tần Song Song từ lầu xuống thấy, cảm thấy tim đập thình thịch, Tam Bảo học câu ? Giờ cô dám hai chữ “tự hào” nữa, sợ Tam Bảo học theo gọi mãi, là đau đầu.
Đại Bảo giúp sửa cho em gái: “Tư... hào!”
Nhị Bảo cũng gọi theo: “Oao oao oao! Oao oao oao!”
Lý Uyên từ nhà bếp , tay bưng bữa sáng của bọn trẻ, đặt lên bàn, đeo yếm cho ba đứa, để chúng tự ăn.
Sau đó , tay bưng một bát sủi cảo, đưa cho Thẩm Thần Minh: “Thần Minh! Đây là bữa sáng của cháu.”
Nhận lấy bát, Thẩm Thần Minh cám ơn: “Cám ơn ! Lâu lắm con ăn sủi cảo.”
Lý Uyên : “Cháu cần cám ơn , là Song Song bảo gói ít sủi cảo dự trữ, đợi cháu về thì nấu một bát.”
Thẩm Thần Minh gắp một cái sủi cảo bỏ miệng, Tần Song Song đang canh ba đứa trẻ ăn bàn, cảm thấy cô nhóc hiểu sở thích của .
“Cám ơn Song Song! Sủi cảo em gói là ngon nhất.”
“Ăn .”
Lời Tần Song Song dứt, Tam Bảo giơ chiếc thìa trong tay, hướng về Thẩm Thần Minh gọi: “Baba baba! Xì xì xì xì.”
Đại Bảo liếc em gái, lặng lẽ ăn cháo thịt băm trứng trong bát.
Nhị Bảo đầu Thẩm Thần Minh, gọi theo: “Xì, xì, xì, xì, xì.”
“Không ăn sủi cảo của bố, ăn cháo của các con .” Tần Song Song kéo tay Tam Bảo , vặn đầu Nhị Bảo về, căn dặn chúng, “Sủi cảo của bố là của bố, của các con. Bữa sáng của các con là cháo, trưa sẽ nấu sủi cảo cho các con.”
Tam Bảo và Nhị Bảo gọi nữa, cầm thìa nhỏ, cúi đầu cố gắng ăn cháo trong bát.