Trọng Sinh 80: Gả Nhanh Cho Đại Hán Cương Nhu Đa Cảm - Chương 357: Cô giáo Triệu trường chúng tôi, những năm trước đã lạc mất một đứa con
Cập nhật lúc: 2025-12-11 16:38:59
Lượt xem: 1
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
" là đủ bận ."
Thẩm Quốc Phú cũng việc trong cơ quan chức năng chính phủ, cuộc họp sắp tới quan trọng, mang ý nghĩa nền kinh tế quốc gia thể cất cánh . Nơi Kinh Đô vốn là chỗ tụ hội của tài, xưa nay đều như .
Đơn vị con trai đang công tác chính là chuyên để mắt đến những con hổ, con rồng , cùng với một tiểu nhân hèn mọn, thể để chúng phá hoại quá trình diễn thuận lợi của cuộc họp.
Sau khi Thẩm Thần Minh ăn cơm xong, ba đứa bé ngủ say . Hai vị lão gia gia cùng Vân Nga, Thẩm Quốc Phú, Lý Uyên đều ngủ cả.
Chỉ còn Tần Song Song vẫn ngủ, giường xem sách, đợi tắm rửa xong phòng.
Thẩm Thần Minh bước , cô liền đặt cuốn sách trong tay xuống: "Dạo công việc bận ?"
"Cũng thôi!" Lau khô tóc, Thẩm Thần Minh vắt khăn lên một bên, "Còn em? Dạo bận ?"
"Không bận." Tần Song Song vén chăn giúp , để trèo lên giường, "Công việc của em quanh năm suốt tháng đều thế, bận cũng bận đến ."
Đưa tay kéo chăn đắp lên, thuận thể vén luôn phần chăn bên cho Tần Song Song: "Không bận là , thật sự sợ em mệt."
"Em thì mệt, chỉ là một việc nhờ ."
Dù Thẩm Thần Minh bận đến , chuyện của cô giáo Triệu Minh Châu cũng thể trì hoãn. Thân thể cô , thể sớm giúp cô tìm con gái, cũng coi như là thành một tâm nguyện của cô .
"Chuyện gì thế? Em !"
"Cô giáo Triệu trường chúng , những năm lạc mất một đứa con..."
Tần Song Song kể cho Thẩm Thần Minh tình hình của cô giáo Triệu, hi vọng thể giúp tìm kiếm đứa bé đó.
"Cô giáo Triệu ơn tri ngộ với em, nếu cô hết lòng tiến cử, em cũng thể nhanh chóng trở thành giáo viên thực tập như ."
Thẩm Thần Minh khẽ gật đầu: "Được! Chuyện nhớ . Năm đó lạc từ cổng trường Đại học Kinh Đô, bé gái ba tuổi, phía tai ba cái nốt ruồi."
" ." Tần Song Song thở dài, "Môi trường năm đó hỗn loạn, cô giáo Triệu và chồng cô khống chế, trông coi kỹ con, để con lạc mất.
Hai vợ chồng đưa nơi khác, từng một đứa con trai, nhưng nuôi . Thêm đó, thể cô giáo Triệu , mãi m.a.n.g t.h.a.i . Chồng cô cũng c.h.ế.t ở nơi đày ải, nhà chồng cắt đứt quan hệ với họ.
“Giờ chẳng hiểu cô về, lân la đến nhận , còn lấy danh nghĩa của em cớ, thật nực .."
"Ý em là ?" Thẩm Thần Minh căng thẳng hỏi, "Ai giương danh nghĩa của em?"
"Chính là cháu gái gọi chồng cô giáo Triệu bằng , học cùng lớp với Dương Thụy, đến nhận cô giáo Triệu, cô đồng ý, thế là đứa bé là em bảo nó đến, đúng là vô cùng kỳ quặc."
"Một nữ sinh to gan lớn mật đến ?" Thẩm Thần Minh nhíu mày, "Không chừng là đằng xúi giục?"
"Ê! Anh đoán đúng đó, đúng là xúi giục thật." Tần Song Song giơ ngón tay cái khen Thẩm Thần Minh, "Đủ lợi hại! Rốt cuộc vẫn là công an, cân nhắc sự tình diện hơn."
Nắm lấy tay vợ, giữ chặt, Thẩm Thần Minh sắc mặt âm trầm: "Ai xúi giục?"
"Trợ giảng cũ của cô giáo Triệu, Phàn Mặc Hồng. Người đó! Kiếp trong trường chúng vốn là một phần t.ử , chuyên đùa bỡn nữ sinh, tố giác đuổi khỏi giới giáo dục.
Hắn là trợ giảng của cô giáo Triệu, khi em tiếp quản công việc của cô giáo Triệu nhận , em là giáo viên thực tập, đủ tư cách để trợ giảng, bất mãn trong lòng."
Thẩm Thần Ming c.h.ử.i bới: "Tiểu nhân âm hiểm."
Vân Vũ
Tên nhớ , Phàn Mặc Hồng! Dám tính toán vợ , đợi cơ hội xem xử lý thế nào.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-80-ga-nhanh-cho-dai-han-cuong-nhu-da-cam/chuong-357-co-giao-trieu-truong-chung-toi-nhung-nam-truoc-da-lac-mat-mot-dua-con.html.]
"Lại còn là một con sắc lang." Tần Song Song ngáp một cái, "Chuyện con gái cô giáo Triệu để tâm giúp một tay, cô thực sự dễ dàng gì."
"Anh ." Thẩm Thần Minh xuống theo chăn, "Hôm nay bận rộn cả ngày, thật sự mệt, ngủ thôi!"
Sáng hôm , Thẩm Thần Minh ăn sáng xong, lái xe .
Ba nhóc tỳ vẫn tỉnh, đến lúc tỉnh dậy thấy bố , Tam Bảo là đứa đầu tiên oà .
"Hu hu hu! Hu hu hu! Bố bố bố bố bố!"
Nhị Bảo theo sát phía , cũng gào theo: "Ba ba ba ba! Ba ba ba ba!"
Đại Bảo thì lúc Tam Bảo, lúc Nhị Bảo, nó , chỉ là mặt biểu cảm gì.
Tần Song Song một tay ôm Tam Bảo, một tay ôm Nhị Bảo, vội vàng dỗ dành: "Bố , bố việc quan trọng. Bố cũng giống như chiều nay đến trường dạy học , ?"
Nhị Bảo như hiểu, lập tức ngừng , giơ mu bàn tay lên lau một cái, đúng lúc nước mũi chảy , nó tùy tiện quẹt một phát, cả khuôn mặt càng bẩn hơn.
Lý Uyên vội vàng lấy khăn mặt lau, Vân Nga vẫn , bế đứa bé lên để Lý Uyên lau sạch sẽ hơn.
Nhị Bảo nữa, Tam Bảo cũng dần dần nín , rúc lòng .
Tần gia gia và Thẩm lão gia gia mỗi sáng thức dậy đều ngoài dạo, lúc mới về, thấy hai đứa nhỏ mắt đỏ hoe, cần nghĩ cũng là vì .
Hai bước nhà xuống, Thẩm Quốc Phú bế Đại Bảo lên, khen ngợi: "Vẫn là Đại Bảo nhà chúng ngoan nhất, bố , quấy, thật ."
Thẩm lão gia gia trừng mắt con trai: "Chỉ mày là lắm lời, trẻ con quấy chẳng bình thường . Ba đứa bé nhà chúng đều ngoan, nhỏ như thể tự ăn cơm , mày còn thế nào nữa?
Suy cho cùng vẫn là trẻ con, mong chúng hiểu chuyện như mày ?"
Bị lão gia gia mắng, Thẩm Quốc Phú những tức giận, mà còn hớn hở: "Ha ha ha! Bố đúng, trẻ con vốn thích thích quấy, Đại Bảo! Cháu vui cũng thể quấy mà."
Đại Bảo ông nội, nhíu chặt mày, nó mới quấy . Mẹ dỗ hai em vất vả , còn dỗ nó nữa, chẳng càng vất vả hơn ?
Nó bố , chiều nay cũng sẽ dạy, chúng nó quấy cũng vô ích. Bà ngoại , bố , chúng nó sẽ tiền mua đồ ngon để ăn.
Nó ăn đồ ngon, quấy, cản trở bố .
"Mày đúng là đồ ngốc." Thẩm lão gia gia trợn mắt giận dữ chỉ con trai, hài lòng với câu bảo Đại Bảo quấy của , "Đại Bảo quấy chẳng ? Tại mày bảo nó quấy?
Một lúc nữa mày ăn sáng xong , ai sẽ dỗ nó? Mày mang đến cơ quan dỗ ?"
Thẩm Quốc Phú to: "Ha ha ha ha! Chỉ cần bố đồng ý, con thật sự mang Đại Bảo đến cơ quan khoe mặt một chút. Đồng nghiệp cơ quan con sớm thấy ba đứa chúng , mỗi chỉ xem ảnh đều ."
"Mày sợ đ.á.n.h c.h.ế.t ." Thẩm lão gia gia trừng mắt Thẩm Quốc Phú, "Chỉ mày là cháu trai, ? Khoe khoang cái gì chứ?"
Thẩm Quốc Phú nhỏ giọng đáp : "Bố chẳng cũng dẫn ba đứa bé khoe khắp nơi ? Bố khoe , tại con khoe ?"
Vân Nga bế Nhị Bảo rửa sạch sẽ bước đến, giẫm lên chân một cái, ánh mắt đầy cảnh cáo: "Anh coi chừng đấy, bố tức giận, thì ."
Đại Bảo thấy tất cả những điều , cảm thấy ông nội thật đáng thương, bố thương, vợ yêu.
Ông cũng sai điều gì, ông cố vốn thích dẫn ba đứa bọn nó khoe với khác, tại ông nội sự thật cũng đánh?