Trọng Sinh 80: Gả Nhanh Cho Đại Hán Cương Nhu Đa Cảm - Chương 371: Hắn không phải bận, mà là ngoài kia đã có người

Cập nhật lúc: 2025-12-12 02:20:34
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Thấy bọn họ xa, Tần Song Song mới hướng về phía văn phòng.

Bác bảo vệ thấy cảnh , liền dành cho Tần Song Song một ánh mắt tán thưởng. Vị giáo viên Tần tuổi còn trẻ, nhưng cách đối nhân xử thế vô cùng nhiệt tình, quả hổ là thầy gương mẫu.

Nghe con gái thất lạc của giáo viên Triệu cũng là do cô tìm về, chuyện của thể giúp .

Cuối cùng suy nghĩ , thôi thì bỏ qua.

Nhà quá nghèo, nếu thực sự giúp giải quyết chuyện lớn, cũng chẳng gì đáng giá để báo đáp.

Vân Vũ

Hự! Thở dài một nặng nề, bác bảo vệ thất thần trở về phòng xuống.

Nhờ xe của Thẩm Thần Minh giúp đỡ, Triệu Minh Châu nhanh chóng đưa đến bệnh viện. Cô là bệnh nhân cũ của Bệnh viện Nhân dân, các bác sĩ và y tá về cơ bản đều cô.

Thấy tình trạng cô , họ lập tức tiến hành cấp cứu, cuối cùng là truyền dịch, hút oxy, cả bộ quy trình đều sắp xếp.

Thẩm Thần Minh ở bên cạnh giúp đỡ một lúc, đợi khi Triệu Minh Châu định, chào Viên Văn Yến một tiếng, chuẩn về Đại học Kinh Đô.

"Lão Thẩm! Cảm ơn !"

Viên Văn Yến thật lòng cảm ơn. Sáng sớm phát hiện , cô sợ đến mức hồn xiêu phách lạc, vội vàng gọi điện cho chồng , hy vọng đến giúp đỡ.

giọng điệu đàn ông lạnh nhạt: "Em tự tìm cách , bên việc."

thêm vài câu, nhưng cúp máy. Trong giây cuối cùng, cô thấy trong ống vọng giọng của một phụ nữ.

Lúc đó, cô như c.h.ế.t lặng, đầu óc trống rỗng, đang ở , đang gì.

Mãi đến khi họ gọi, cô mới hồn, còn cách nào khác, chỉ thể cõng khỏi nhà, hy vọng tìm bụng giúp đỡ đưa . Nếu thực sự , họ sẽ cõng cô đến bệnh viện.

Cô thật sự ơn họ, thật đấy, chăm sóc chu đáo, chẳng khác gì con trai ruột.

Chị dâu ở nhà giúp cô trông con.

Mới sáng sớm thế , Phòng Tiếp đón Ngoại binh việc gì chứ? Chẳng qua là viện cớ đến giúp đỡ thôi.

“May mắn là cô vẫn còn đồng nghiệp giúp đỡ, chứ thì thật sự rơi cảnh cô độc ai trợ giúp .

"Khách sáo với gì?" Thẩm Thần Minh Viên Văn Yến đang buồn bã, an ủi cô, "Em đừng suy nghĩ lung tung nữa, đến bệnh viện , giáo viên Triệu sẽ thôi. Đây là bệnh cũ của cô , chỉ là em ít khi thấy cô nghiêm trọng thế thôi."

Mắt Viên Văn Yến nóng ran, suýt nữa rơi nước mắt, vội cúi đầu, thúc giục Thẩm Thần Minh: "Không đón vợ ? Đi nhanh ! Cũng sắp đến giờ tan học ."

Xem giờ tay, Thẩm Thần Minh bước : "Em , đây, việc thì gọi điện cho ."

"Vâng!"

Nói xong, Thẩm Thần Minh rời , Viên Văn Yến lấy tay che miệng, rơi nước mắt. Tính kỹ , chồng cô Vũ Quảng Văn gần một tháng về nhà .

Con trai Thụy An nhớ , nhiều đòi gặp bố, cô cũng gọi điện cho mấy , nào cũng bận, rút thời gian về nhà.

Cô ngốc nghếch tin , nhưng sáng nay giọng nữ trong điện thoại đập tan lý do tự biện hộ cho .

Hắn bận, mà là ngoài .

Chuyện nên thế nào đây?

Mẹ đang bệnh nặng, cô cũng dám chuyện .

Về phía bố nuôi, cô là con cả, chuyện như cũng khó với họ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-80-ga-nhanh-cho-dai-han-cuong-nhu-da-cam/chuong-371-han-khong-phai-ban-ma-la-ngoai-kia-da-co-nguoi.html.]

Đồng nghiệp phần nhiều là đàn ông thô kệch, cũng hai chị đại tỷ, nhưng dường như cùng lứa tuổi, cũng chắc tác dụng.

Nghĩ nghĩ , cảm thấy lẽ tâm sự với Tần Song Song sẽ nhận cách giải quyết .

Đừng thấy cô tuổi còn trẻ, xử lý công việc trầm . Mẹ cô kể cho cô về những chuyện đây của cô ở Hải Thành, cảm giác cô phương pháp, còn sẵn lòng giúp đỡ khác.

là đồng nghiệp của lão Thẩm, gặp với giáo viên Tần, tâm sự với cô những nỗi lòng và khó khăn gặp , hẳn sẽ chê nhỉ!

Thẩm Thần Minh lái xe đến cổng Đại học Kinh Đô, Tần Song Song đợi sẵn ở đó, sẽ đến đón nên cô vội xe buýt.

Hai về đến nhà, ba nhóc thấy , đều đùa vui vẻ chạy tới vây quanh.

Tam Bảo và Nhị Bảo đều đeo bám lấy bố, chỉ Đại Bảo là đeo bám .

Ăn trưa xong, Tần Song Song bảo Thẩm Thần Minh lên lầu nghỉ ngơi một chút. Quầng thâm mắt nghiêm trọng lắm, chắc chắn là ngủ ngon.

Thẩm Thần Minh phản đối, đúng là buồn ngủ, liền lên lầu nghỉ ngơi.

Ba nhóc chơi một lúc cũng ngủ trưa theo, Tần Song Song trông bọn trẻ, bảo Lý Uyên nghỉ một chút.

Lý Uyên , ngược còn lấy một bức thư, đưa cho cô: "Nhà gửi thư về, sáng nay mới tới, xem trong đó gì nào."

Tần Song Song vui mừng nhận lấy, mở , với Lý Uyên: "Là tứ ca đấy, con cho nhé."

Lý Uyên xuống cạnh con gái, mặt nở nụ : "Được! Con , xem nó gì."

Ho nhẹ một tiếng, Tần Song Song bắt đầu .

"Mẹ! Em gái! Mọi việc ở nhà đều , sắp đến Tết , chị dâu cả bảo nhà định gửi chút cá khô, thịt muối, gà muối cho . Bố bảo một chuyến, tiện thể thăm các cháu. Con cũng , tiện ?

Công việc bán sỉ ở nhà vẫn khá , đại ca và nhị ca đang bận rộn lo liệu. Con lên Kinh Đô xem thể gì. Em gái! Em con lên Kinh Đô phát triển thì thế nào?

Một em ở đó, nhà luôn yên tâm, con cũng yên tâm. Bây giờ trong tay cũng dành dụm chút tiền, nhiều, chừng mười vạn. Lên Kinh Đô phát triển chắc là đủ nhỉ?

Nhà cửa ở quê xây thêm nữa, con ý định với đại ca, nhị ca và tam ca, bọn họ cũng cảm thấy nếu thể lên Kinh Đô thì nhất.

Mọi trong nhà đều ở cùng một chỗ, sẽ lâu ngày gặp mặt. Em gái nghĩ ? Ý định của tứ ca thực hiện ?"

Đọc xong, Lý Uyên tờ giấy mỏng tang, ngạc nhiên hỏi: "Nó chỉ thôi ? Hết ?"

Tần Song Song gật đầu: "Chỉ thôi, hết ."

"Thằng nhóc , thể thêm vài câu ? Mọi trong nhà lớn bé thế nào? Rốt cuộc cũng chẳng nhắc tới nhiều một chút."

"Mẹ! Không nhắc tới chắc chắn là !" Ánh mắt Tần Song Song tràn đầy sự khâm phục dành cho tứ ca Tần Mộc, "Tứ ca của con quả hổ là chạy buôn khắp nơi, tầm xa, nghĩ đến chuyện tiến quân Kinh Đô.

Con sẽ thư hồi âm ngay, bảo thể lên. Lúc , chỉ cần tiền, tầm , gì cũng thể kiếm tiền. Nếu con công việc, con cũng nhúng tay một phen."

Nghe lời con gái, Lý Uyên trách móc cô một cái: "Con còn quậy phá thế nào nữa? Cả một đại gia đình đều con kéo theo . Thằng tứ ca của con cũng chạy theo con đó , con bảo là nó đó.

Nó lên cũng , đều tụ tập một chỗ, cũng cách xa thiên nam địa bắc, gặp mà gặp . Song Song! Nếu các con lên, nghề gì cho phù hợp?"

Tần Song Song lắc đầu: " Chuyện con cũng rõ lắm, chung cứ đến tính. Có chỗ ở, tiền, gì cũng . Nước giờ mới bắt đầu khôi phục kinh tế, dù chỉ bày một sạp sửa giày cũng đủ nuôi cả nhà."

Lý Uyên giả vờ trừng mắt con gái: "Nghe con kìa, bốn trai nhà , kể cả bố con và ông nội, một ai sửa giày, lên núi săn bắn, xuống đồng cày cấy thì đúng là siêu đẳng."

 

Loading...