Trọng Sinh 80: Gả Nhanh Cho Đại Hán Cương Nhu Đa Cảm - Chương 397: Chém Giá Quá Độc

Cập nhật lúc: 2025-12-12 16:31:51
Lượt xem: 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Lý Uyên : "Đừng nữa, đúng thật là con bé tứ ca của em đấy. Từ nhỏ đến lớn, nó là đứa nghịch ngợm nhất, gì thì , chẳng ai ngăn suy nghĩ của nó cả."

Tần Giang dựa sofa chợp mắt, mơ màng một câu: "Chẳng đều do cô nuông chiều nó ."

Lý Uyên vốn định cãi , nhưng thấy nhắm nghiền mắt, vất vả cả chặng đường xe, đành nhịn . Dù cũng là chồng cô, là cha của con gái .

Tần Song Song bảo Tần Giang phòng ngủ, nhất quyết chịu: "Không cần, chợp mắt một chút thôi, đang chờ tin tứ ca con đây."

"Vâng!"

Tần Song Song nài ép nữa, cô hiểu tâm trạng của ba lúc .

Tứ ca đột nhiên mua nhà, trong lòng ông vui lắm, dù mệt buồn ngủ đến cũng chắc ngủ , đợi thì cứ đợi .

Có lẽ một lát nữa tứ ca sẽ về ngay.

Thẩm lão gia dẫn Tần gia gia và Tần Mộc phía nhà họ Trương, cổng vườn đóng, thấy trong nhà tiếng chuyện, Thẩm lão gia vội , ngoài cổng một lúc.

Tai ông nghễnh ngãng, rõ lắm, ở cổng ông gọi to trong: "Lão Trương! Có nhà ?"

Vợ lão Trương trong nhà đáp lời bước : "Có đây, mời nhà !"

Ba bước , hóa nhà lão Trương khách.

Thẩm lão gia sững sờ, về phía lão Trương đang vui: "Chúng đến đúng lúc ? Hay chúng đợi lát nữa ?"

Tần gia gia và Tần Mộc đều lên tiếng, theo phản xạ về phía hai đàn ông đang đối diện lão Trương. Một lớn tuổi hơn, sáu bảy mươi, đầu tóc bạc phơ.

Một trẻ hơn, hai ba mươi tuổi, đeo một cặp kính, trông thư sinh.

Thấy họ đến, hai cũng đầu họ. Nhìn thấy quần áo Tần Mộc lắm, đàn ông thư sinh đeo kính mặt đầy vẻ khinh thường, phát một tiếng hừ mũi.

Tuy gì, nhưng trong tiếng hừ đó chứa đầy ý tứ.

Tần Mộc thường xuyên giao dịch với ngoài, đương nhiên hiểu , chỉ là gì, theo lưng Tần gia gia, lặng lẽ đó.

"Chú Trương! Giá cháu đưa hợp lý , chú đừng vui, nhanh chóng bán , lấy tiền, chắc chắn là chịu thiệt một chút."

Người đàn ông thư sinh chuyện thẳng thừng, hề che giấu ý định chiếm tiện nghi, hạt bàn tính sắp b.ắ.n mặt lão Trương .

Vợ lão Trương mời Thẩm lão gia , rót cho họ: "Đến thì cùng . Họ là do lão Lý giới thiệu đến mua nhà chúng . Lão Thẩm! Anh xem, giới trẻ bây giờ chuyện thật khách khí chút nào."

Sợ Thẩm lão gia rõ tình hình, lão Trương tức giận kể lể với ông: "Cậu thanh niên do lão Lý giới thiệu mở mồm như sư t.ử há mồm.

Căn nhà đó lúc mua với giá tám vạn năm, hàng xóm láng giềng đều , mở mồm c.h.é.m xuống hai vạn năm. Bảo bán cho với giá sáu vạn, xem buồn ?"

Thẩm lão gia trong lòng kinh ngạc, nhưng mặt biểu lộ gì, chỉ mỉm nhạt. Tần gia gia và Tần Mộc đều nhíu chặt mày, cảm thấy thanh niên ăn gì.

Chém giá quá độc, trách lão Trương tức giận thế. Đó là hai vạn năm, hai nghìn năm, càng hai trăm năm mươi đồng.

Thừa nước đục thả câu cũng là kiểu thả câu như .

Người tóc hoa râm cùng thanh niên thì gì, dường như việc nhúng tay , chỉ lặng lẽ đó xem họ thương lượng.

Người đàn ông thư sinh đeo kính tỏ vẻ cho là đúng: "Có gì mà buồn ? Ông đang vội bán bất động sản, thu hồi vốn, chắc chắn là chịu thiệt một chút, bảo ông bán cho với giá năm vạn lắm ."

Lão Trương xong choáng váng, mắt mở to hơn: "Cái gì? Ông còn bán cho ông với giá năm vạn? Ông, ông, ông, như ông, dám những lời như ?

Nếu đang vội bán, căn nhà đó của mười vạn còn chịu bán, ông mua với giá năm vạn, ông thật dám nghĩ."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-80-ga-nhanh-cho-dai-han-cuong-nhu-da-cam/chuong-397-chem-gia-qua-doc.html.]

Thẩm lão gia: "..."

Hậu sinh khả uý, quá dám , sợ lão Trương đ.á.n.h c.h.ế.t .

Tần gia gia: "..."

Không gì, dám chạy đến nhà bậy, lão Trương thật dễ dàng.

Tần Mộc: "..."

Đến thật đúng lúc, lát nữa họ thương lượng, chắc chắn sẽ thuận lợi.

Anh thanh niên thư sinh giúp một đại ân, chọn đến Kinh Đô quả là đúng, đến gặp chuyện , khai trận thắng lợi.

"Có gì mà dám nghĩ?" Người thanh niên trẻ tuổi tỏ vẻ quan tâm, "Ông giá, trả giá, điều đó bình thường. Bằng lòng thì chúng tiếp tục thương lượng, bằng lòng thì thôi.

Sáu vạn, lập tức ký tên trả tiền, các loại phí chuyển nhượng gì tự lo, ông thu về tròn sáu vạn, cần quản gì cả."

"Không ." Lão Trương lắc đầu, dứt khoát, " lỗ quá nhiều, nếu mua thì tám vạn ba, đây là giới hạn cuối cùng, cũng là mức giá thấp nhất."

"Cao quá, , thêm năm nghìn, sáu vạn rưỡi ?"

Mọi : "..."

Lần tăng những năm nghìn? Xem trẻ c.h.é.m giá quá độc, cảm thấy ngại .

"Không , tám vạn ba, bớt một xu."

Người thanh niên trẻ suy nghĩ một lúc, lắc đầu: "Vậy thì thôi , xem chỗ khác , sáu vạn rưỡi là giá cao nhất của .

Nếu ông chịu hạ giá, chúng lập tức thủ tục trả tiền. Nếu chịu hạ, thì đợi Tết tiếp !"

Lão Trương gật đầu: "Cũng , sắp đến Tết , cũng vội bán. Vẫn là câu đó, tám vạn ba, bớt một xu."

Người đàn ông thư sinh đeo kính đưa tay chỉnh kính sống mũi, dậy: "Ông cũng đừng khư khữ giữ giá, thời buổi mua nổi nhà nhiều, giữ giá quá chặt, càng khó bán hơn.

sẽ chờ ông đến tháng Giêng năm , nếu ông chịu bán cho với giá sáu vạn rưỡi, ông cứ gọi điện cho ."

Nói xong, từ trong túi quần lấy một tấm danh , đưa cho lão Trương, đó bắt tay ông, dẫn theo tóc hoa râm lúc nãy một lời rời .

Vừa đợi họ khỏi, lão Trương tức giận ném tấm danh thùng rác, c.h.ử.i một câu: "Cái thứ gì đấy, chạy đến chỗ kiếm chuyện chiếm tiện nghi.

Lão Lý thật đáng tin, ngay cả quen cũng , giới thiệu cho một thứ như , tức c.h.ế.t ."

Thẩm lão gia bên : "Lão Trương! Căn nhà đó của ông thật định bán với giá tám vạn ba?"

Vợ lão Trương bên cạnh than phiền: "Còn ? Tiểu Huyên nhà ngày nào cũng gọi điện về thúc giục, rằng nhà bên đó xem xong , chỉ chờ tiền bên chuyển qua.

Biết thế , lúc nên mua căn nhà cho nó, nên giữ tiền mặt. Giờ thì , tiền đều đọng trong nhà, lấy cũng lấy ."

Lão Trương cũng đau đầu, hai tay ôm lấy đầu, tức giận mắng con gái: "Đó chính là một con quỷ đòi nợ, bảo nó về kết hôn lập gia đình, nó nhất định chịu, lấy một thằng Tây mà là một thằng nghèo rớt mồng tơi, ngay cả nhà hôn nhân cũng mua nổi.

Vân Vũ

Kệ nó, đợi thì đợi, đợi thì thôi, để mắt thấy mắt thấy bán rẻ lỗ vốn, thật nổi. Đó là những hai vạn đồng đấy! Không hai nghìn đồng.

tiếc, còn tiếc, nếu vội bán, thể bán rẻ căn nhà đó ? Nó ngày ngày đau lưng, cắt thịt của lão t.ử thì nó tiếc.

Có bản lĩnh thì tự cắt thịt của nó thử xem, tin nó dám tay. Lấy một thằng đàn ông vô dụng, còn dám gọi điện về nhà đòi tiền."

 

Loading...