Trọng Sinh 80: Gả Nhanh Cho Đại Hán Cương Nhu Đa Cảm - Chương 413: Đến Cửa Hàng Đếm Tiền
Cập nhật lúc: 2025-12-13 03:16:41
Lượt xem: 1
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Thì cô lo xa quá, chỉ đàn ông sẽ vướng víu với cô , mà ngay cả bà chồng cũng ưa cô . Vậy thì yên tâm , chỉ cần lòng đàn ông phóng túng, cô chẳng sợ gì hết.
Cha cô còn nữa, chị dâu ở nhà đối với cô cũng , nhưng rốt cuộc là cha ruột. Nếu Tần Lĩnh thật sự bỏ cô, cô cũng về .
Ông bà nội tuy bụng, hiền hậu, nhưng mâu thuẫn vợ chồng cũng điều họ thể can thiệp . Dù họ thật sự đuổi Tần Lĩnh nữa, thì hai đứa con trai của cô cũng sẽ mất tình yêu thương của cha.
Sau khi hỏi rõ, trong lòng cô thấy nhẹ nhõm, Tần Lĩnh sẽ phóng túng, cô cũng cần sợ nữa.
Lau khô những giọt nước mắt hạnh phúc mặt, cô nhẹ nhàng sát đàn ông, nhắm mắt chìm giấc ngủ.
Tần Lương và Vương Đông Hương đều mệt, hai chẳng chẳng rằng, lên giường là ngủ khò khò.
Sáng hôm , Trương Thục Phương vẫn như khi dậy sớm bữa sáng, cả nhà lớn ăn xong thì ào ào theo bốn em nhà họ Tần đến cửa hàng.
Mấy đứa trẻ , ở nhà với Tần Giang, thức ăn cho bữa trưa chúng sẵn, lát nữa hâm nóng lên là thể ăn.
Nhìn thấy tòa cửa hàng lớn như , bốn phụ nữ đều sửng sốt, ai nấy đều há hốc mồm ngậm .
Đồ đạc bên trong đủ cả, còn thuê cả nhân viên phục vụ, bảo vệ.
Tần Mộc dẫn đến văn phòng bố trí riêng ở tầng một, bảo họ cả lên sofa, mở tủ ở một bên , lấy bốn bộ đồng phục, đưa cho Trương Thục Phương.
“Chị dâu! Chị dẫn họ phòng trong đồng phục , các chị cũng đến cửa hàng việc, em sẽ trả lương cho các chị theo đúng nhân viên bình thường. Mấy em chúng bàn bạc một chút, xem nên mua loại xe nào cho phù hợp.”
Trương Thục Phương, Trần Hiểu Vũ, Vương Đông Hương và Tề Tuệ Tuệ cầm lấy quần áo chui phòng trong, đóng cửa .
Cầm bộ quần áo giở xem, Trương Thục Phương cảm thán thôi: “Trời ạ! Chất lượng đồng phục còn khá . Áo sơ mi Ka-đa trắng, quần Ka-đa đen, còn cả nơ cài tóc nữa.”
Tề Tuệ Tuệ : “Đây gọi là mặc đồng phục. Chị dâu! Chị hai! Chị ba! Sau các chị cũng là nhân viên của cửa hàng, còn lương lĩnh nữa, thật quá!”
“Hê hê hê!” Vương Đông Hương vui vẻ, “Vậy cách khác tiền lương của chúng cũng thể tự cầm ?”
Trương Thục Phương cũng theo: “Chắc chắn , bố chúng là điều. Tần Mộc cũng , tiền lương chúng kiếm , chắc là tính sổ sách của cửa hàng . Bốn ông chồng chắc là lương, họ công thôi. Hê hê! Nghĩ như , cảm thấy họ còn bằng chúng .”
Tề Tuệ Tuệ ở một bên phân loại kích cỡ quần áo, đó đưa từng bộ cho các chị dâu. Cô thích khí trong gia đình , dù nghèo giàu, đều đồng lòng chung sức với .
Nhà thì chia, nhưng dường như vẫn chia, các em vẫn cùng hợp tác ăn.
Trên mặt Trần Hiểu Vũ cũng lộ nụ : “Trong tay chúng tiền tiêu vặt, còn họ thì .”
Bốn đều quần áo xong, lập tức cảm thấy bộ khí chất của khác hẳn. Trương Thục Phương Vương Đông Hương và Trần Hiểu Vũ, Tề Tuệ Tuệ, sửng sốt.
“Trời ơi! Các mặc bộ quần áo , cảm giác như biến thành khác .”
“Cậu cũng thế thôi.” Tề Tuệ Tuệ nhặt chiếc nơ tóc cài lên đầu , đó giúp Trần Hiểu Vũ cài, “Người vì lụa, ngựa vì yên, chúng cũng mua chút quần áo mà mặc.”
“Được, đợi khi lãnh lương chúng sẽ mua.”
Lời của Trương Thục Phương, các chị em dâu đều tán thành. Một là vì cô là chị dâu cả, hai nữa là cô bao giờ lấy là lớn để bắt nạt kẻ nhỏ, càng những chuyện khiến khác khó chịu.
Sau khi chồng Lý Uyên đến Kinh Đô, việc nhà đều do một tay cô lo liệu, thiên vị, công bằng.
Trần Hiểu Vũ chuyện lắm, nhưng cô sẽ dùng tâm để quan sát, lắng và cảm nhận. Vương Đông Hương cũng là cực kỳ dễ tính, tính tình hiền hòa, lúc rảnh rỗi thích đùa vui vẻ, nhiều mưu mẹo.
Tề Tuệ Tuệ là giáo viên, đương nhiên cách cư xử thế nào với ba chị dâu trong nhà.
Bốn quần áo xong bước , bốn đàn ông đều sững sờ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-80-ga-nhanh-cho-dai-han-cuong-nhu-da-cam/chuong-413-den-cua-hang-dem-tien.html.]
Vân Vũ
Tần Phong ngắm nghía Trương Thục Phương: “Bộ đồng phục em mặc trông cũng lạ là đấy.”
Tần Lĩnh cũng vợ : “Ừ, khác với mấy bộ đồ mặc ở nhà bình thường, trông tinh thần hẳn.”
Tần Lương cũng coi là từng trải, thấy bộ quần áo Vương Đông Hương, mắt sáng hẳn lên.
Tần Mộc Tề Tuệ Tuệ, hai chữ: “Đẹp đấy.”
Sau đó, chỉ mấy túi ni-lông ở góc: “Bây giờ các chị bắt đầu đếm ! Mấy túi là tiền lẻ chất đống mấy hôm , gom tất cả tiền một hào, hai hào, năm hào với . Cứ mười đồng bó một, dùng dây thun buộc , chiều nay ngân hàng sẽ đến thu. Bốn em chúng ngoài trông coi, đóng cửa văn phòng .”
Nói xong, bốn em liền hết.
Bốn phụ nữ sững một chút, , đó tất cả đều bật .
“Hóa thật là gọi chúng đến đếm tiền, cứ tưởng đùa chứ.”
“Nào nào, chúng mau lên ! Mở tất cả các túi , đổ xuống sàn nhà hết.”
“Mỗi đếm một loại, như nhanh hơn.”
“Được, chúng mau thôi.”
Tề Tuệ Tuệ sợ các chị dâu đếm nhầm, dạy họ hết đếm một đồng để riêng , đếm mười đồng một, để chung với , dùng dây thun buộc .
Số tiền còn là một xu, hai xu, năm xu cũng bảo họ một đồng bó một cho tiện ngân hàng đến thu.
Đổ tiền trong các túi , chất đống sàn, như một gò núi nhỏ.
Trương Thục Phương cảm thán: “Cả đời , rốt cuộc cũng thấy núi tiền trông như thế nào .”
Vừa , khiến đều ồ.
Đếm tiền suốt cả buổi sáng, cuối cùng tiền xu và tiền lẻ sàn cũng sắp xếp xong, từng bó từng bó chất đống.
Chưa kịp thở phào nhẹ nhõm, Tần Mộc xách hai túi ni-lông bước , đổ xuống đất: “Tiếp tục .”
Lần trong đống tiền chỉ tiền lẻ, tiền xu, mà còn cả tiền mệnh giá lớn.
Tần Phong cũng xách hai túi bước , ào ào đổ chung với : “Tiền một đồng, hai đồng thì theo tiêu chuẩn một trăm đồng một bó, tiền năm đồng, mười đồng cũng .”
Mấy phụ nữ một nữa bận rộn. Trương Thục Phương liếc bóng lưng Tần Phong cầm túi ni-lông rỗng ngoài, trong mắt lộ vẻ xót thương.
“Không trách bốn họ sợ đếm, việc, đếm tiền, đúng là vất vả, lát nữa món gì ngon bồi bổ cho họ mới .”
Trần Hiểu Vũ đề xuất: “Chị dâu! Ở đây nồi cơm điện, còn thịt, gà, chị nấu một nồi cho họ ăn ! Lát nữa chúng cũng ăn cơm mà.”
Trương Thục Phương dậy quanh, gật đầu: “Được, chị nấu, các đếm tiếp .”
Mở cửa bước , thấy bên ngoài cửa hàng qua tấp nập náo nhiệt, cô đột nhiên thấy hoa cả mắt.
Tần Mộc mắt tinh, trông thấy cô, liền tới hỏi: “Chị dâu! Có chuyện gì ?”
Nghe xong lời của Trương Thục Phương, Tần Mộc mắt sáng lên, đó vui mừng: “Vẫn là chị dâu và chị hai tính chu đáo, với em, ở sân một nhà bếp, bình thường bọn em nấu nướng, trong đó cả nồi cơm điện, bếp ga.
Muốn ăn gì thì cửa hàng lấy, trưa nay thể ăn cơm ? Thật tuyệt, cuối cùng bọn em cũng thể ăn uống ba bữa đúng giờ .”