Trọng Sinh 80: Gả Nhanh Cho Đại Hán Cương Nhu Đa Cảm - Chương 486: Mẹ Chồng Bị Ngược Đãi
Cập nhật lúc: 2025-12-13 17:13:58
Lượt xem: 1
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tần Song Song từ chối: "Chỉ cần em giúp , chị sẵn lòng em , nhất định em sẽ nhiều hơn với chị vài câu."
"Vậy vui lắm, lão Tiền nhà , bảo việc gì xử lý thì tới hỏi ý cô." Viên Dương chân thành Tần Song Song, "Anh cô phán đoán sự việc vô cùng chuẩn xác, nếu nhờ cô, chồng chị gái đầu thú."
Viên Tuệ ngạc nhiên cô, cảm giác như em gái bỗng chốc trưởng thành.
Kỳ thực, cô vốn cũng là cưng chiều, ở nhà bố , chị cưng, khi lấy chồng Tiền Quốc Quân cưng chiều, khiến bao ghen tị.
Điểm duy nhất chính là quá yếu đuối, xử lý các mối quan hệ giữa với lắm. Trước đây khi nhà cô vạn sự như ý, thỉnh thoảng còn thể giúp chủ ý.
Giờ đây bản cô còn lo xong, chia phân thủ, nào rảnh rỗi để quản việc nhà của em gái. Được Tần Song Song giúp đỡ cũng , ít nhất cô gặp chuyện gì cũng bên cạnh cho ý kiến.
"Dương Dương đúng, nếu lão Mộc nhà đầu thú, tính kết liễu hết ." Viên Tuệ vẫn còn sợ hãi Tần Song Song, "Song Song! Chị thật sự cảm ơn em thật nhiều! Nếu mất , gia đình chúng sẽ còn trọn vẹn, hảo nữa.
Dù cho khi đầu thú, tù, thì con vẫn còn đó, và con cái trong lòng đều chút hy vọng, mong ngày nào đó tù, chúng vẫn thể đoàn tụ."
"Chị yên tâm! Tình huống của như , chắc cũng kết án mấy năm ." Tần Song Song từng Thẩm Thần Minh qua, cô tùy miệng an ủi Viên Tuệ.
"Dù kết án mấy năm nữa, và con cái đều sẽ ở nhà chờ ." Giọng Viên Tuệ khàn khàn, mặt nở nụ nhẹ, "Có ở đó, gia đình chúng mới là trọn vẹn."
Tần Song Song gì thêm, chỉ gật đầu với cô.
Ba chuyện phiếm vài câu, Viên Tuệ và Viên Dương xuống xe , mỗi việc của riêng , Tần Song Song rảnh ăn, họ cũng ép, đợi khi dịp sẽ mời cô.
Tần Song Song vốn định lái xe tiễn họ, nhưng từ chối, cô cũng cố nài nữa. Khi giao tiếp với khác, cô bao giờ ép buộc, càng quá nhiệt tình.
Giữa bạn bè, thoải mái tự nhiên là quan trọng nhất.
Viên Dương cũng chia tay chị gái Viên Tuệ, Viên Tuệ về nhà, cô đến nhà chị chồng thứ hai thăm bố chồng. Trước đây mỗi đến đều gọi điện hẹn , sợ đột nhiên chạy tới, chồng đón tiếp, mắng.
Hôm nay cô lén đến một chút, thông báo cho ai, chỉ tìm hiểu xem vì bố chồng nhất quyết đòi về nhà.
Vân Vũ
Nhớ mỗi dịp cả nhà sum họp ăn Tết, cô luôn là đón tiếp nhất.
Mẹ chồng thương hai cô chị gái nhất, gì ngon đều dành cho hai cô con gái , mới đến lão Tiền nhà cô, cả hai, chị dâu cả chị dâu hai, cuối cùng mới đến cô.
Miệng lúc nào cũng con gái , xuất viện đòi đến nhà chị cả, ở nổi nữa?
Tại nhất định la hét đòi về, lẽ nào thật sự chịu ức ở nhà con gái? Lý nên như chứ! Bố chồng thương chúng như , ngày thường cũng ít chu cấp, còn chịu ức chứ?
Hôm nay nếu Song Song nhắc nhở, cô còn nghĩ tới chuyện . dịp xem một chút, quan sát một phen, xem tình hình thế nào.
Nhà chị chồng thứ hai cô từng đến hai , hai vợ chồng họ ở Cục Lương thực, sống ngay tại khu gia đình của Cục Lương thực. Nghe lão Tiền nhà cô , công việc của chồng thứ hai còn là nhận thế chân của chồng mà đấy.
Hồi đó vẫn là một thanh niên chờ việc, chị chồng thứ hai thích chồng thứ hai, ban đầu bố chồng đồng ý môn đăng hộ đối , nhưng con gái quyết tâm lấy, họ cũng đành chịu.
Vì hạnh phúc của con gái, chồng dù đến tuổi nghỉ hưu, vẫn xin nghỉ hưu non, nhường cơ hội công việc cho chồng thứ hai.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-80-ga-nhanh-cho-dai-han-cuong-nhu-da-cam/chuong-486-me-chong-bi-nguoc-dai.html.]
Lý mà , chồng thứ hai ân huệ lớn như , bố chồng chân tay tiện, chăm sóc một hai cũng là nên.
Lẽ nào thật sự là chồng quá yếu đuối, ở nhà chị chồng thứ hai quen?
Viên Dương chỉ lén lút đến một chút, cũng định mua đồ đến chơi nhà, nhà họ ở tầng hai, đơn nguyên một. Lúc là mười một giờ trưa, các nhà đều chuẩn nấu cơm trưa.
Vừa bước đến chân cầu thang, thấy tiếng một bà lão lầu đang mắng , Viên Dương dừng bước, vội lên lầu, lắng kỹ.
"Các còn mặt mũi nữa , nhà ? Sao cứ lì ở nhà con gái? Đến chơi ở vài ngày thôi thì thôi, ở chịu dọn ? Nhà chúng còn cả và hai vợ chồng chúng nuôi nữa đây?
Chúng mới là bố đẻ của , các chỉ là bố vợ, ngại ngùng gì mà cứ lì ở nhà chúng ? Con trai con dâu các c.h.ế.t hết , về nhà chúng nó mà quấy rầy?"
Viên Dương giả vờ tình hình, tò mò hỏi mấy bà lão đang tán gẫu ở tầng một: "Trên lầu nhà ai mắng ? Chuyện gì thế? Sao cãi thế?"
Mấy bà lão quen chuyện phiếm , cũng hỏi cô là ai, tại hỏi thăm những chuyện , bảy tám miệng một lúc .
"Bố của chủ nhiệm Tiền đến, bố chồng cô ưa, ngày nào cũng cãi vài ."
Chủ nhiệm Tiền chính là chị chồng thứ hai của Viên Dương, hiện đang giữ chức chủ nhiệm nhân sự của Cục Lương thực, trong đơn vị cũng coi như một chức quan nhỏ.
"Bà lão nhà họ Lưu vong ân bội nghĩa, hồi đó công việc của con trai bà là nhận thế chân vợ mới . Giờ già , bố vợ gãy chân, đến nhà dưỡng bệnh một thời gian, mà cứ om sòm, gì."
"Bố chủ nhiệm Tiền cũng thật, chỉ gãy chân thôi ? Sao ở nhà dưỡng bệnh? Chạy đến nhà con gái gì?"
"Nghe quan hệ của họ với con dâu , đến nhà con trai xem sắc mặt của con dâu. Không ngờ đến nhà con gái, cũng xem sắc mặt , ngày nào cũng chồng đuổi, thật là oan ức."
" , bà Lưu tinh lắm, chủ nhiệm Tiền tan về, bà liền năng ngọt ngào dỗ dành đôi bố vợ đó. Đợi khỏi, liền bắt đầu mắng, cái gì khó đều mắng hết."
"Đôi bố vợ đó cũng thích thể diện chịu khổ, tình hình thực với con gái là xong, cứ giấu , tự chịu ức."
"Bố chủ nhiệm Tiền cũng con gái vì chuyện mà cãi với bố chồng, thà ít chuyện còn hơn nhiều chuyện, bà Lưu đúng là , nếu nhờ , con trai bà lấy công việc? Lấy căn hộ ba phòng ngủ?"
Viên Dương mấy bà lão bàn tán, cuối cùng cũng hiểu lý do vì bố chồng nhất quyết đòi về nhà, thì ở đây quá ức chế.
Cô hết, liền bước lên lầu, tiếng mắng chói hơn cả bên tai.
"Ngươi cho cả nhà chúng một công việc, mấy chục năm nay, nhà ngươi chút chuyện gì là gọi . Con gái ngươi ngày ngày ở nhà cứ như ở cơ quan, sai cái cái .
Đến bây giờ còn nó phụng dưỡng các nữa, ? Con trai đẻ cho ngươi ? Các ngươi mau tự động cút cho , thì đừng trách khách khí. Cút! Cút xa ! Không cút nữa, sẽ đ.á.n.h đấy."
Viên Dương đến hành lang tầng hai, thấy chồng một bà lão mặt mày hung ác kéo lôi đẩy ngoài cửa, giữ thăng bằng, sắp ngã xuống đất.
Cô sợ hãi, vội vàng chạy tới đỡ lấy.
Trời ơi! Nếu ngã như , lỡ gãy chân thì ? Người già chịu nổi cú ngã?