Trọng Sinh 80: Gả Nhanh Cho Đại Hán Cương Nhu Đa Cảm - Chương 487: Khiếp Sợ Mất Hồn
Cập nhật lúc: 2025-12-13 17:13:59
Lượt xem: 1
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Chân của ông công vẫn lành ư? Giờ thêm một chuyện nữa, thế thì đây? Ai mà chịu nổi chứ!
Nhìn kỹ , bà chồng vốn luôn ăn mặc tinh tế của cô, giờ đây tóc tai rối bù, ngợm dơ bẩn, quần áo dính đầy canh rau.
Chỗ một vết, chỗ một vết, nhờn nhợt dầu mỡ, còn thoang thoảng mùi cay nồng đặc trưng.
Bà lóc, mặt mày lem nhem, thật t.h.ả.m hại. Quay đầu đang đỡ , mặt đỏ bừng, bà lao lòng Viên Dương nức nở, nên lời.
Lão bà Lưu liếc Viên Dương, đổi sắc mặt nhanh hơn lật sách, lập tức nhoẻn miệng để lộ hàm răng vàng khè.
"Ôi! Cháu năm dâu tới ? Sao gọi điện cho bà? Để bà còn mua ít thức ăn ngon chứ. Vào đây, đây, nhà ! Mẹ chồng cháu thật đấy, bảo đừng rửa bát đĩa mà cứ khăng khăng , rốt cuộc ở nhà chẳng quen , tay chân vụng về, canh rau vô ý văng đầy ."
Viên Dương gì, chỉ vỗ nhẹ vai chồng. Đừng thấy bây giờ bà dựa cô mà , chờ hết khủng hoảng, bà chê cô như thường thôi.
"Mẹ! Mẹ đừng nữa, chị hai chuyện chịu ức ở nhà họ ?"
Ngay khi cô dứt lời, sắc mặt lão bà Lưu lập tức biến sắc, càng thêm nịnh nọt: "Cháu năm dâu ơi! Cháu bậy, chồng cháu ở nhà chịu ức gì ."
Viên Dương ngẩng mặt chồng của chị hai chồng: "Có chịu ức do cháu là . Bà lớn tiếng ầm ĩ, cả tòa nhà c.h.ế.t khiếp vì tiếng ồn .
Mẹ chồng cháu thích bà với con gái, đó là vì còn giữ thể diện cho bà, ngờ bà càng lấn tới. Anh rể hai bà đối xử với chồng cháu như ? Cháu nghĩ căn bản , là bà thuận mắt ông bà nhà cháu ở đây?
Mẹ! Chuyện hôm nay chúng cho rõ ràng, cũng đừng giấu giếm gì nữa. Chị hai mà , chừng sẽ đau lòng lắm.
Chị bụng đón bố đến đây, là hết lòng hiếu thảo, ngờ khiến bố chịu ức oan uổng."
Nói xong, cô rút chiếc điện thoại di động nhỏ gọi cho chị hai chồng. Lão bà Lưu trông thấy, khiếp sợ mất hồn. Bà ngược đãi cha vợ chồng con trai trong nhà, thực là do bất mãn vì thấy con trai quá hiếu thảo với hai họ.
Bao nhiêu năm nay, mua cho bà cái gì, nhất định cũng mua cho vợ nó một cái. Chưa bao giờ cảm thấy là đẻ, nên đối xử đặc biệt một .
Hễ mua cái gì, đều là mua hai phần, bà và vợ nó mỗi một phần.
"Ta là đẻ của mày, mua đồ cho còn mua cho vợ mày? Người con trai, cần mày giả vờ hiếu thảo."
Con trai bà : "Mẹ vợ con cho con công việc, nếu bà , con điều đến đơn vị linh tinh nào .
Mẹ mua gì thì nhận nấy, đừng so sánh với vợ con, cả đời cũng so với bà . Anh vợ cả, vợ hai của con đều ở ngoại tỉnh, em vợ thì suốt ngày bận rộn về nhà.
Con cũng chẳng bản lĩnh gì lớn, mua nổi thứ gì , chỉ mua chút đồ dùng cho già. Mẹ vợ con chê, con mừng lắm ."
Nghe , đó chính là lời của đứa con trai ngoan của bà. Trong lòng bà thực sự tức, nuôi con trai vất vả bao nhiêu năm, cuối cùng luôn hiếu thảo với khác.
Trước đây, khi cha vợ chồng nó đến nhà bà, thấy thì cũng chẳng xung đột bất mãn gì. Nhìn thấy , đương nhiên càng nghĩ càng tức, mấy câu mỉa mai chua ngoa vài , thấy bà mách với con trai con dâu, lập tức càng lúc càng to gan.
Hễ lúc con trai con dâu nhà, bà liền năng càu nhàu, đáp liền bắt đầu chửi, càng c.h.ử.i càng quen miệng, càng c.h.ử.i càng khó .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-80-ga-nhanh-cho-dai-han-cuong-nhu-da-cam/chuong-487-khiep-so-mat-hon.html.]
Chửi nhiều xảy chuyện gì, ngờ cháu năm dâu một lén lút tới, bắt gặp tại trận, còn định gọi điện cho con dâu, chứ?
Nếu để con trai con dâu , sẽ trách mắng bà thế nào.
"Cháu gọi điện, gì chúng chuyện t.ử tế."
Lão bà Lưu giật lấy điện thoại của Viên Dương, nhưng cô nhẹ nhàng ngăn : "Cháu gọi điện do bà quyết định. Bà ai của cháu, cháu chẳng cần với bà."
Trong lúc chuyện, điện thoại vang lên giọng của chị hai chồng: "Alo! Dương Dương! Sao cháu chợt nhớ gọi điện cho chị thế? Bố vẫn khỏe chứ? Cháu và Quốc Quân đừng lo lắng."
"Chị hai! Cháu đang ở nhà chị, chị về ngay , chuyện ." Viên Dương thêm gì, chỉ một câu như , cô đoán chị hai chồng chắc chắn sẽ lập tức về.
Cơ quan cách nhà xa, bộ cũng tới năm phút.
Lão bà Lưu ngăn cản Viên Dương, bệt xuống đất vỗ đùi lóc: "Sao cháu thể như ? Cháu phá hoại quan hệ chồng nàng dâu nhà gì? Có gì thì cứ với chẳng , tại gọi điện cho con dâu ?"
Viên Dương thèm để ý đến bà , đưa chồng trong phòng, lấy khăn mặt lau mặt, lau tay cho bà. Ông công xe lăn bên cạnh, thở dài não nề.
Ông giải thích với Viên Dương: "Chị hai và rể hai đều cả, chỉ bà thông gia chúng thuận mắt thôi. Ở nhà chị cả cũng , bố chồng chị thấy hai vợ chồng chúng ở đó, đầy ba ngày là họ dọn hết đến.
Đồ ăn ngon gì họ cũng tranh hết, ngay cả món gân chân giò hầm cho cũng ông thông gia giành mất. chịu khí ở đó, nên định về nhà.
Chị hai nhất định đón chúng đến nhà cô ở, lúc đầu cũng , chồng cô lời khó , chúng ở đây cũng yên tâm. Từ lúc bà bắt đầu c.h.ử.i mắng, những ngày tháng càng lúc càng khó chịu."
Viên Dương ông bà một cái, thở dài: "Thật thì đến ở với chúng con ! Dạo Quốc Quân bận lắm, suốt ngày nhà, ở nhà chỉ con và thằng bé."
"Ôi!" Bố của Tiền Quốc Quân vẫy tay, mặt mày ủ rũ, "Chân thương, vệ sinh còn đỡ. Ta Quốc Quân thường xuyên nhà, ở chỗ cháu chẳng giúp gì. Cháu là con dâu, đỡ vệ sinh ?
Thuê một y tá nam cũng bất tiện, cháu là phụ nữ ở nhà một , lúc nào cũng lúc khó xử. Chị cả bảo đón chúng đến ở, nghĩ đến nhà cô tạm thời một thời gian, ngờ xảy chuyện thế .
Sau đó chúng định về nhà, tính ở nhà thuê một y tá nam, chị hai bảo đón chúng đến nhà cô . Buổi tối khi cần vệ sinh, rể hai là thật thà, luôn ngủ bên cạnh chăm sóc .
Chính vì thấy đối xử với , nên mới những việc bà thông gia . Hôm nay cháu tới gặp cũng , cứ hết !"
Chị hai của Tiền Quốc Quân cuống cuồng chạy về từ cơ quan, đến lầu thấy tiếng chồng gào . Không chuyện gì xảy , chị khiếp sợ mất hồn, vội vã chạy lên lầu.
"Mẹ! Sao đất? Có bố con xảy chuyện gì ? Em dâu con đến gì thế?"
Điều chị lo lắng nhất là lúc bố vệ sinh ngã, như thế chẳng khác gì đổ thêm dầu lửa. Đỡ lão bà Lưu dậy, chị bước nhà, thấy bố vẫn yên xe lăn, mới thở phào nhẹ nhõm.
Quay đầu thấy đẻ dính đầy canh rau, chị sững : "Mẹ! Có động tay việc nhà ? Con bảo chờ con tan về sẽ mà. Nhìn nước canh kìa, đồ ngay ! Một lúc nữa con giặt quần áo cho ."
Vân Vũ