Ôn Thiển xếp bằng mặt đất, ngẩng đầu những mặt.
Cô hiểu sự tủi của họ, cũng hiểu sự kiên trì của họ.
cô hiểu, chứ chấp nhận.
Ôn Thiển thở dài, hỏi Nghiệp Tinh Hoa, "Mặc Hàn những chuyện ?"
Nghiệp Tinh Hoa sững sờ, phản ứng cô hỏi là chuyện họ mắng, chậm rãi lắc đầu.
"Không thì cho , lúc đó cáo trạng mặt mà sảng khoái thế? Nghiệp đại đội trưởng, là mà đối xử đấy chứ?"
Ôn Thiển dậy từ đất, lật nợ cũ với Nghiệp Tinh Hoa.
"Hồi đó g.i.ế.c một thuộc hạ của cổng căn cứ các , mặt nặng mày nhẹ với bao lâu? Chắc ít mặt Mặc Hàn nhỉ?
Anh rõ ràng g.i.ế.c là để tự vệ, c.h.ế.t thì c.h.ế.t, nhưng vẫn coi thường . Tại ?"
Nghiệp Tinh Hoa ngờ cô đột nhiên nhắc đến chuyện đó, mặt già lập tức đỏ bừng, giải thích, Ôn Thiển .
"Bởi vì tâm lý bao che nhà ai cũng . Sao, mới chỉ ngắn ngủi hơn hai tháng thôi, nhuệ khí các mất hết ? Người mắng thì , đ.á.n.h thì chịu? Đâu lý nào như chứ?"
Ôn Thiển cúi đầu thu dọn đồ đạc trong túi du lịch, giọng điệu châm chọc tiếp.
"Mạt thế đến , nhiều chuyện đổi, nhưng một chuyện, nên đổi.
Đứng mũi chịu sào xông pha trận mạc là các , nếu ngay cả các cũng xứng đáng sống, thì ai xứng? Những ông lớn chỉ trốn trong căn cứ, cơm bưng nước rót tận miệng ?
Bây giờ bọn họ nhớ ăn, nhớ uống, nhớ gây sự, nhớ c.h.ử.i , nhưng nhớ mạng sống của bọn họ là ai cứu về. Điều chứng tỏ, một căn bản đáng cứu."
Ôn Thiển ngẩng đầu, chạm mắt với Nghiệp Tinh Hoa.
"Người cứu thì khúm núm, kẻ cứu vênh váo tự đắc, đạo lý dù ở thời đại nào cũng thông. Các , chính là những khuôn khổ trói buộc quá lâu .
Lần còn ai chỉ mũi các mắng, các là đồ bỏ xứng đáng sống, thì đ.á.n.h . Nếu Mặc Hàn dung thứ cho hành động của các , thì đến chỗ , chúng liên thủ đ.á.n.h ."
Ôn Thiển tranh thủ thời cơ để lôi kéo , khi xong chuyện họ kể, cô càng xác định việc tăng cường lực lượng chiến đấu cho căn cứ.
Không để đối đầu với các căn cứ khác, là để đề phòng sự tấn công bất ngờ của tang thi.
Tang thi tư duy cao cấp, liên minh tạo thành một thế lực đối kháng với con , chuyện chỉ cần nghĩ thôi, cô sởn gai ốc.
Con tang thi đặc cấp tập hợp tang thi cùng hành động ở Ninh Thành , chắc chắn vẫn là trường hợp cá biệt. , chừng phần lớn tang thi đều sẽ như .
Bây giờ nhân lúc sự việc trở nên quá nghiêm trọng, g.i.ế.c c.h.ế.t con tang thi . Nếu , cô lo lắng đợi về Tân Thành, con tang thi sẽ dẫn đại quân xông đến Tân Thành.
Ôn Thiển còn sống những ngày tháng , tang thi tiến hóa nhanh như , cô cũng sợ.
Ôn Thiển ném cho mỗi nhóm Nghiệp Tinh Hoa một chai nước, hỏi: "Căn cứ các cách đây bao xa?"
Nghiệp Tinh Hoa nghĩ ngợi, trả lời: "Khoảng ba mươi cây ."
"Vậy ăn chút gì , cùng các về."
Một câu của cô, khiến mắt nhóm Nghiệp Tinh Hoa sáng rực lên trong nháy mắt.
Lý Mặc và Ôn Trường Ninh im lặng nãy giờ cũng gật đầu liên tục, " đúng, ăn chút gì , các gầy kìa, suy dinh dưỡng cả !"
Họ đây từng gặp những , mới qua bao lâu chứ, gầy cả vòng, hóp cả má .
Ôn Thiển từ trong túi du lịch lôi một túi lớn bánh bao ném cho họ, vẫn còn nóng hổi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-ca-nha-mang-theo-tram-ty-vat-tu-sat-xuyen-mat-the/chuong-120-den-can-cu-ninh-thanh-bat-tang-thi.html.]
Nhóm Nghiệp Tinh Hoa thấy thứ đều kinh ngạc, trố mắt nuốt nước miếng.
Nghiệp Tinh Hoa: "Cái ... cô... cô lấy ở ?"
"Cơm nước nhà tiêu chuẩn luôn cao, chẳng lẽ hôm nay mới ? Ở nhà gói đấy. Trước đó chẳng bắt một con tang thi hệ băng, còn gửi cho các một ít đá tan ? Dùng đá đông lạnh, hỏng ."
Nghiệp Tinh Hoa: "Vậy tại nó vẫn còn nóng?"
"Bởi vì sáng nay tìm thấy một nhà hàng nguồn điện dự phòng, nên dùng lò vi sóng trong quán hâm nóng một chút. Ninh Thành tài nguyên nhiều thế , khắp nơi là kho báu, hiểu mà."
Ôn Thiển lừa họ, thực bánh bao là cô lấy từ gian .
Nghiệp Tinh Hoa: " mà, chỗ cũng nhiều quá, các ăn cái gì?"
"Đương nhiên là còn đồ ăn khác, thể đưa hết lương thực cho các , bản chịu đói ? vô tư như các . Đừng nhảm nữa mau ăn , gầy như tang thi c.h.ế.t , cũng sợ dọa ."
Ôn Thiển độc miệng đẩy họ sang một bên ăn cơm, đó với mấy Ôn Nhượng.
"Con tang thi đặc cấp nhất định g.i.ế.c c.h.ế.t, mắt xem mục tiêu ban đầu của nó chính là căn cứ, cho nên chúng qua đó một chuyến. Bố, , hai đưa An An gian ?"
"Không cần." Lý Mặc thái độ kiên quyết, "Bọn thấy đặc cấp bao giờ, mở mang tầm mắt."
Ôn Trường Ninh tuy trong lòng sợ hãi, nhưng cũng gật đầu. ", tang thi lợi hại như nhất định xem thử."
Ôn Thiển cúi đầu Phó Dư An, bé đang ôm đùi Ôn Nhượng, như một con chim cút nhỏ.
Phó Dư An: "Em ở cùng cô chú chị, em giúp g.i.ế.c tang thi."
Ôn Thiển nhịn xoa đầu bé, : "Giỏi lắm."
Không hổ là mầm non của tổ quốc, hy vọng của tương lai.
Bên , nhóm Nghiệp Tinh Hoa ăn đồ ăn, mắt từ lúc nào ươn ướt.
Bánh bao, bánh bao nhân thịt, bao lâu họ nếm mùi vị ?
Họ mười mấy , Ôn Thiển đưa cho họ hơn năm mươi cái bánh bao, họ chắc chắn ăn no, nhưng cũng dám đưa nhiều, bởi vì nhiều hơn nữa thì thật sự giải thích nổi.
Họ mỗi ăn bốn cái bánh bao, uống một chai nước lớn, tuy no, nhưng cũng cảm thấy như sống .
Ôn Thiển đưa họ xuống lầu, lầu mấy chiếc xe tải lớn chất đầy lương thực.
Ôn Thiển: "Trong kho lương thực đều là lương thực thô, hơn nữa mốc , nên chất cho các một ít lương thực thành phẩm . Về cứ lương thực trong kho chuyển , tránh để ngày mai phái các đến đó tìm lương thực. Số dân tị nạn còn mấy ngày nữa thì di dời xong?"
Nghiệp Tinh Hoa nhẩm tính , "Nhanh nhất cũng năm ngày."
"Vậy đủ dùng , những cái khác đợi về Tân Thành tính ."
Mọi lên xe, vượt qua muôn vàn khó khăn trở về căn cứ Ninh Thành.
Vào cổng căn cứ, cách cửa kính xe cũng thể cảm nhận khí c.h.ế.t chóc bên ngoài.
Ôn Thiển quét mắt đám bên , phần lớn trông vẫn thật thà, nhưng quả thực một nhóm nhỏ, xe tải với ánh mắt đầy hung dữ.
Nhóm Nghiệp Tinh Hoa xuống xe, một đám vây quanh.
Người đàn ông cầm đầu hình vạm vỡ, cao 1m80, cân nặng ước chừng 200 cân (100kg), tinh thần hơn nhóm Nghiệp Tinh Hoa nhiều.
Tuyền Lê
Câu đầu tiên mở miệng là: "Về nhanh thế, chắc chắn tìm lương thực chứ gì? Sao còn mặt mũi mà vác xác về?"
Ôn Thiển mở cửa xe liền thấy câu , .
"Để xem xem, là con súc sinh nào lên cơn dại đang c.ắ.n càn đấy."