Trọng Sinh, Cả Nhà Mang Theo Trăm Tỷ Vật Tư Sát Xuyên Mạt Thế - Chương 122: Anh Mặc Hàn, cô ta là ai vậy?

Nội dung chương có thể sử dụng các từ ngữ nhạy cảm, bạo lực,... bạn có thể cân nhắc trước khi đọc truyện!

Cập nhật lúc: 2025-12-11 06:28:42
Lượt xem: 9

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Mặc Hàn đến mặt Ôn Thiển, còn kịp gì thì phía một nam một nữ tới.

 

Người phụ nữ cau mày đ.á.n.h giá Ôn Thiển từ xuống , trong mắt tràn đầy cảnh giác và thù địch.

 

“Anh Mặc Hàn, cô là ai ?”

 

Mấy Ôn Thiển thấy phản ứng cứng đờ rõ rệt của Mặc Hàn, đều nhịn buồn .

 

Có thể thấy phản ứng , quả thật hiếm.

 

Ôn Nhượng nhướng mày, bắt chước giọng điệu hỏi: “Anh Mặc Hàn, cô là ai ?”

 

“Anh em Vương Hổ.” Mặc Hàn chằm chằm Ôn Thiển, giải thích: “Trước khi đến, Vương Hổ là tạm căn cứ trưởng ở đây.”

 

Hiểu , cầm đầu đám côn đồ.

 

Ôn Thiển liếc Vương Hổ, đối phương cũng đang cô. Bắt gặp ánh mắt của cô, gã .

 

“Bây giờ mà vẫn còn thấy mỹ nữ xinh sạch sẽ thế , quả thật dễ dàng. Mỹ nữ tên là gì?”

 

Gã bước lên một bước, bắt tay với Ôn Thiển.

 

“Sau đều là đồng đội cùng một căn cứ, chuyện gì cứ tìm giúp đỡ.”

 

Ôn Thiển cụp mắt bàn tay gã đưa , để ý tới, sang Mặc Hàn.

 

“Tìm việc, mượn một bước chuyện.”

 

Tay gã đàn ông cứng đờ giữa trung, nụ bên môi cũng cứng .

 

“Đến chỗ .”

 

Mặc Hàn dẫn về phía nơi ở của , để ý đến đám Vương Hổ nữa.

 

Vương Hổ theo bóng lưng bọn họ rời , giữ chặt cô em gái đang đuổi theo Mặc Hàn, ánh mắt trầm xuống, dặn dò thủ hạ bên cạnh.

 

“Đi điều tra xem mấy lai lịch gì.”

 

Ở mạt thế mà thể giữ trạng thái như , chắc chắn thường.

 

Nhìn phản ứng của Mặc Hàn, bọn họ lẽ quen từ , chừng cũng là do bên Tân Thành phái tới.

 

Ánh mắt Vương Hổ khóa chặt Ôn Thiển, ánh mắt từ từ lướt cô, l.i.ế.m khóe miệng.

 

Mẹ kiếp.

 

Đẹp thật đấy.

 

“Anh!” Vương Yến Yến kéo góc áo gã, vui : “Người phụ nữ là ai ? Dựa gần với Mặc Hàn như thế?!”

 

“An phận chút , khi nắm rõ lai lịch thì đừng chọc .”

 

Vương Hổ dặn dò em gái xong, thấy một tên thủ hạ chạy tới báo cáo.

 

“Đại ca! Đám phế vật mang lương thực về ! Hơn nữa còn nhiều! Mấy chiếc xe lái đều chất đầy!”

 

“Ồ?” Vương Hổ , : “Bảo em qua đó giúp đỡ.”

 

“Rõ!”

Tuyền Lê

 

Vương Hổ rời xem xét những em đ.á.n.h trọng thương, tận mắt thấy t.h.ả.m trạng của bọn họ, gã cau mày.

 

Toàn gãy xương nhiều chỗ, bò cũng bò nổi. Ra tay tàn nhẫn thật.

 

Vương Hổ quyết định tìm Mặc Hàn đòi một lời giải thích, bèn về phía chỗ ở của .

 

Người Vương Hổ phái chuyển lương thực đến nơi nhóm Lâm Yến đuổi về, bởi vì chút tâm tư đen tối trong lòng bọn chúng.

 

Nếu để bọn chúng giúp đỡ, e là lương thực sẽ chuyển thẳng phòng bọn chúng mất!

 

Đám ngờ nhóm Lâm Yến điều như , nhưng cũng căn cứ Tân Thành dễ chọc, chỉ thể mắng c.h.ử.i vài câu bỏ .

 

Lâm Yến trấn an đồng đội đang ôm cục tức bên cạnh, thấp giọng : “Chuyển lương thực , để ăn cơm, đó sẽ xử lý đám khốn nạn .”

 

Cậu cảm thấy nữ thần đúng, chuyện để trưởng quan . Nếu đợi khi trở về Tân Thành, đám còn giở trò xa gì nữa.

 

Ôn Thiển cùng Mặc Hàn đến nơi, trực tiếp rõ mục đích.

 

“Nghe Nghiệp Tinh Hoa ở đây một con đặc cấp lợi hại?”

 

.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-ca-nha-mang-theo-tram-ty-vat-tu-sat-xuyen-mat-the/chuong-122-anh-mac-han-co-ta-la-ai-vay.html.]

 

Nhắc đến chuyện , Mặc Hàn quả thực chút đau đầu.

 

Bởi vì lượng tang thi quá nhiều, tốc độ biến dị quá nhanh, thông minh hơn nhiều so với tang thi ở Tân Thành.

 

Chúng nguy hiểm, cũng né tránh công kích.

 

Thậm chí khi phát hiện nhân vật nguy hiểm là Mặc Hàn, chúng còn quang minh chính đại vây công căn cứ nữa, mà đợi khi trời tối, lảng vảng quanh căn cứ, tìm thời cơ để xông .

 

Cho nên, Mặc Hàn căn bản thể rời khỏi căn cứ để tìm con tang thi đặc cấp .

 

Anh thử , chỉ cần rời khỏi căn cứ, tang thi quanh đây sẽ lập tức tăng lên.

 

Lực lượng chiến đấu vốn của căn cứ thể chống nhiều tang thi như , vây khốn trong căn cứ, chỉ thể nhanh chóng sơ tán tất cả , ngay cả giấc ngủ cũng yên .

 

Đến đây gần một tuần, mỗi ngày ngủ nhiều nhất ba tiếng. Cũng kiên trì , chỉ là tâm trạng càng lúc càng nôn nóng.

 

bây giờ...

 

Mặc Hàn chăm chú mắt, sự phiền muộn trong lòng tan biến.

 

“Anh định thế nào?” Ôn Thiển hỏi dồn.

 

“Con tang thi thể giữ .” Giọng điệu Mặc Hàn kiên định: “ định khi sơ tán hết nạn dân sẽ tìm nó, bởi vì bây giờ thể rời khỏi căn cứ, tang thi sẽ nhân lúc mặt mà tấn công.”

 

Tình hình quả thực nghiêm trọng, Ôn Thiển suy nghĩ một chút, .

 

“Vậy mấy ngày nay sẽ tìm quanh đây xem , thể điều khiển nhiều tang thi ở gần căn cứ như , luôn cảm thấy nó trốn xa .”

 

Cô chịu tay là chuyện vô cùng. mà...

 

Mặc Hàn cụp mắt trầm tư, Ôn Thiển thấy gì, nhịn hỏi: “Sao , nhúng tay ?”

 

“Không . Chỉ là đang nghĩ, thể để em giúp công. theo tình hình hiện tại, chẳng thể cho em, nên khó xử.”

 

Mặc Hàn thành thật , Ôn Thiển bây giờ cái gì cũng thiếu.

 

“Không tính là giúp công, con tang thi nếu g.i.ế.c, đối với bản cũng là một mối đe dọa. Còn về lương thực cho , cứ coi như là nợ một ân tình, việc cần sẽ tìm đòi . Ngoài , còn một .”

 

“Ai?” Mặc Hàn tò mò, mấy Nghiệp Tinh Hoa cô gặp từ sớm, lý do gì đợi đến bây giờ mới đòi.

 

“Cái tên mít ướt , là con trai của cựu trưởng quan căn cứ Ninh Thành?”

 

Câu trả lời khiến Mặc Hàn chút bất ngờ, khẽ cau mày, hỏi: “Tại ?”

 

“Đẹp trai?”

 

cũng kém.”

 

“...” Có hổ .

 

Ôn Thiển lên tiếng, ngược Ôn Trường Ninh lưng cô khẽ ho hai tiếng, ám chỉ Mặc Hàn chuyện chú ý một chút.

 

Mặc Hàn thấy cũng dám cợt nhả nữa, với Ôn Trường Ninh một cái, gật đầu .

 

“Biết , về Tân Thành sẽ đưa đến cho em.”

 

“Vậy quyết định thế nhé, mấy ngày nay sẽ đưa bọn Nghiệp Tinh Hoa ngoài tìm vật tư, coi như là thù lao cho tinh hạch đưa.”

 

Mấy ngày nay Ôn Thiển bận rộn g.i.ế.c tang thi, cũng thời gian xử lý tinh hạch trong gian.

 

, tinh hạch trong gian chắc chắn chỉ do bọn họ kiếm , còn của Mặc Hàn.

 

Bây giờ cả căn cứ Ninh Thành, thực sự coi là lực lượng chiến đấu chính e rằng chỉ một . Số lượng tang thi g.i.ế.c mỗi ngày ít, hơn nữa đều là cấp cao.

 

Anh chiếm hời của Ôn Thiển, Ôn Thiển cũng chiếm hời của .

 

Anh em ruột thịt còn tính toán rõ ràng, huống hồ bọn họ bây giờ, còn là gì của cả.

 

Vật tư trong gian của cô đủ nhiều, cả nhà ăn cả đời cũng hết. Cho dù tính cả những khác trong căn cứ Tiểu Bạch, cũng ăn hết.

 

Cho nên giữ chỗ cô chỉ lãng phí, cho bọn họ cũng chỉ là chuyện nhỏ nhặt mà thôi.

 

Ôn Thiển xong, đang định dậy rời thì thấy bên ngoài tiếng gõ cửa.

 

“Mặc trưởng quan, là Vương Hổ, việc bàn với .”

 

Ôn Thiển xuống, nữa.

 

đầu Mặc Hàn, hiệu bằng mắt, Mặc Hàn lúc mới mở miệng : “Vào .”

 

 

 

Loading...