Trọng Sinh, Cả Nhà Mang Theo Trăm Tỷ Vật Tư Sát Xuyên Mạt Thế - Chương 123: Mặc Hàn: Bảo em gái mày tránh xa tao ra

Nội dung chương có thể sử dụng các từ ngữ nhạy cảm, bạo lực,... bạn có thể cân nhắc trước khi đọc truyện!

Cập nhật lúc: 2025-12-11 06:28:43
Lượt xem: 13

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Vương Hổ đẩy cửa bước , thấy nhóm Ôn Thiển đều đang ở đó.

 

Gã do dự một chút, ở cửa , : “Không ngờ khách, tiện thì lát nữa .”

 

Không ngờ cái con khỉ, lúc nãy chẳng gã tận mắt thấy Mặc Hàn dẫn bọn họ rời ?

 

Mục đích câu , rõ ràng là đuổi khéo nhóm Ôn Thiển.

 

Ôn Thiển đoán tâm tư của gã, chỉ gì.

 

Mặc Hàn cũng giả vờ như hiểu ý, “Tiện mà, chuyện gì cứ thẳng.”

 

Bước chân đang lùi của Vương Hổ khựng , nhưng gã vẫn từ chối: “Lát nữa .”

 

Ôn Thiển bóng lưng gã, khẩy một tiếng, trong lòng thầm mắng một câu đồ hèn.

 

Vương Hổ chạy mất, Ôn Thiển cũng lâu, bèn dậy hỏi: “Phòng bên cạnh là ai ở?”

 

“Bọn Nghiệp Tinh Hoa, lát nữa bảo dọn phòng .”

 

“Không cần, là quen là . Giữa hai căn nhà chẳng bãi đất trống , dựng lều ở đó.”

 

Ôn Thiển xong liền khỏi phòng, lúc nãy khi đến đây cô quan sát điều kiện ăn ở nơi .

 

Khu vực lộn xộn nhất là khu lều trại, hơn một chút là dãy nhà trệt liền kề, qua một chút nữa chính là loại nhà trệt riêng biệt như Mặc Hàn đang ở, tương tự như khu A bên căn cứ Tân Thành.

 

Ôn Thiển lấy lều ném cho Ôn Nhượng, Mặc Hàn theo bản năng định tiến lên giúp đỡ thì Ôn Nhượng ngăn .

 

“Đừng, sợ lát nữa vạ trong lều của ăn vạ lắm.”

 

Ôn Nhượng thao tác thành thạo, chỉ trong vài phút, một chiếc lều cứu trợ cỡ lớn dựng xong, đủ cho nhóm Ôn Thiển ở .

 

Lúc là hơn năm giờ chiều, trời dần tối, Ôn Thiển cũng định quá xa, chỉ dạo quanh đây một chút.

 

Bây giờ cả căn cứ đều đang bận rộn, khó khăn lắm mới tìm lương thực, cũng thấy xếp hàng chờ lấy cơm.

 

Ôn Thiển nghĩ tới điều gì, : “Anh việc , tìm bọn Nghiệp Tinh Hoa.”

 

Mặc Hàn liếc thấy Vương Hổ đang lén lút nấp ở phía xa, gật đầu đồng ý.

 

Ôn Thiển hai bước thì thấy gọi tên .

 

Ôn Thiển đầu , hỏi: “Sao ?”

 

“Em đến đây, thật sự vui.”

 

Vẻ mặt Mặc Hàn nghiêm túc khiến Ôn Thiển nhất thời nên gì. Cô im lặng một lát đáp: “Ừ, .”

 

Nhóm Ôn Thiển xa, Mặc Hàn nhà. Không bao lâu , Vương Hổ xuất hiện cửa phòng.

 

Mặc Hàn đóng cửa, gã gõ cửa lấy lệ hai cái bước phòng.

 

“Mặc trưởng quan, mấy cũng từ Tân Thành tới ?”

 

“Tìm chỉ để hỏi chuyện thôi ?”

 

Tuyền Lê

Mặc Hàn ghế, lạnh lùng mở miệng. Vương Hổ vài giây, trở tay đóng cửa phòng .

 

Thực thích con Mặc Hàn, bởi vì quá mạnh.

 

Đối mặt với loại mạnh hơn quá nhiều , luôn khiến nhịn cúi đầu.

 

Vương Hổ tâng bốc quen , đây ở căn cứ của thì một hai, khi đến đây vận may càng . Đầu tiên là thu nhận ít đàn em mới, tiếp đó quyền chỉ huy căn cứ.

 

Gã tưởng sẽ mãi lão đại của cái căn cứ chính quy , cũng coi như thành giấc mộng quan thời còn học dốt nát. Kết quả, Mặc Hàn xuất hiện.

 

Mấy ngày Mặc Hàn đến đây, dám thẳng chuyện với đếm đầu ngón tay, đa với ánh mắt dè dặt, cẩn trọng.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-ca-nha-mang-theo-tram-ty-vat-tu-sat-xuyen-mat-the/chuong-123-mac-han-bao-em-gai-may-tranh-xa-tao-ra.html.]

Thực Vương Hổ đôi khi chuyện với cũng thấy rợn , nhưng nghĩ đến việc bao nhiêu đang , thể ưỡn thẳng lưng.

 

Lúc , gã đến tìm Mặc Hàn chính là để đòi công bằng.

 

“Bọn họ đến đ.á.n.h trọng thương mấy chục của chúng , chuyện thể cứ thế mà cho qua , nếu ăn thế nào với em bên .”

 

Vương Hổ tới xuống bên cạnh Mặc Hàn, .

 

“Quản lý thuộc hạ công bằng, thể cứ để mặc bọn họ loạn như .”

 

Mặc Hàn kiên nhẫn xong, như chuyện gì đó, khóe miệng nhếch lên gã.

 

Vương Hổ nụ cho ngơ ngác, trong đầu nảy một suy đoán mấy chắc chắn: Anh đang tán thành quan điểm của .

 

Suy nghĩ khiến Vương Hổ cảm thấy dễ chịu hơn ít, gã đang định thêm gì đó thì thấy Mặc Hàn hỏi.

 

chuyện gì sai trái khiến cảm thấy, , là ‘chúng ?”

 

Một câu của Mặc Hàn vạch rõ ranh giới với gã, khiến Vương Hổ thẹn quá hóa giận.

 

“Lời là ý gì? Chẳng lẽ của cứ thế đ.á.n.h oan ức ?”

 

Mặc Hàn lẳng lặng gã, khiến Vương Hổ trong lòng dấy lên nỗi sợ hãi vô cớ.

 

gã vẫn luôn cho rằng sai, Mặc Hàn cũng nên nể mặt gã một chút.

 

Bây giờ đang là lúc thiếu , Mặc Hàn gã khác với thường, hai em gã đều là dị năng giả.

 

Đợi đến khi về Tân Thành, căn cứ chắc chắn cũng cần giúp quản lý đám nạn dân . Biết đấy, Mặc Hàn sẽ nể tình gã kinh nghiệm mà tiếp tục để gã đầu căn cứ chính quy thứ hai ở Tân Thành.

 

Vương Hổ ngại việc cho , cũng luôn cho rằng bọn họ cùng một con thuyền.

 

Cho nên, khi Mặc Hàn phủ nhận suy nghĩ đương nhiên của gã, gã thể chấp nhận nổi. Nào ngờ , từng câu từng chữ của gã lọt tai Mặc Hàn đều là chuyện .

 

đến tìm chính là để đòi một lời giải thích, nếu thể ăn với em bên .” Vương Hổ lật bài ngửa. “Thời gian qua em đều cống hiến ít cho căn cứ, cứ để mặc ngoài bắt nạt thế , e là sẽ khiến lạnh lòng.”

 

Mặc Hàn xong lời gã, mặt thoáng qua vẻ nghi hoặc đầy ẩn ý, hỏi: “Các cống hiến những gì?”

 

Vương Hổ ngờ hỏi như , nhất thời ngẩn . Mặc Hàn thấy thế liền lạnh thành tiếng.

 

“Cái gọi là cống hiến của , là chỉ việc khắp nơi cướp lương thực của khác, là chỉ việc nh.ụ.c m.ạ phụ nữ? Hay là, dốc hết sức dùng lời lẽ công kích đội đặc nhiệm?”

 

Mặc Hàn cái gì cũng , chỉ là , cũng nhiều thời gian để quản mà thôi.

 

Sau khi Vương Hổ đến căn cứ , gã tập hợp đám lưu manh côn đồ vốn ở đây về một chỗ, biến chúng thành đàn em của . Tổng cộng cũng ngót nghét một vạn .

 

Máy bay vận tải mỗi ngày đều về về, chịu trách nhiệm chuyển nạn dân về Tân Thành. Tại đám Vương Hổ ai , tất cả đều ở đây?

 

Mặc Hàn tự kế hoạch của .

 

“Anh thể đến tìm , chứng tỏ mấy điểm căn bản hiểu rõ.

 

Thứ nhất, , cũng tư cách dùng giọng điệu đó chuyện với .

 

Thứ hai, của đáng đánh, cũng sẽ nể mặt chút nào.

 

Thứ ba, phàm việc gì cũng đừng tưởng tượng đương nhiên như thế. Trước khi nghĩ, hãy tự hỏi xứng .”

 

Mặc Hàn một câu, sắc mặt Vương Hổ khó coi thêm một phần.

 

Ngay khi gã tưởng Mặc Hàn xong, thấy đối phương bồi thêm điểm cuối cùng.

 

, còn điểm thứ tư. Bảo em gái mày tránh xa tao , tao chút hứng thú nào với cô cả, cũng thói quen g.i.ế.c phụ nữ.”

 

Vương Hổ đập bàn dậy, giận dữ : “Mày những lời ý gì?”

 

Mặc Hàn dùng giọng điệu chế giễu đáp trả: “Đây chính là lý do vì chỉ thích bạn với thông minh. Lời rõ ràng đến thế mà vẫn hiểu, giả ngu giả ngơ cũng giới hạn thôi chứ.”

 

 

 

Loading...