Ôn Thiển nghĩ đến Trương T.ử Dương, còn một nam sinh đây từng theo đuổi cô.
Bọn họ dường như lúc nào cũng nhắc nhở cô rằng họ vì cô mà bỏ bao nhiêu công sức.
Rõ ràng là cũng đến giảng đường học, nhưng là cố ý đợi cô.
Rõ ràng là cũng đến thư viện học, nhưng là cố ý từ chối hoạt động quan trọng, chỉ để ở bên cô.
Khi cô từ chối sữa họ tặng, họ sẽ rằng đó là do họ cố ý xếp hàng lâu mới mua .
Khi cô từ chối quà tặng, họ cũng sẽ rằng đó là món đồ họ cố ý bỏ bao nhiêu tiền, tốn bao nhiêu tâm sức mới giành .
Ngày lễ tình nhân bạn gái hẹn, họ là vì cô mà giữ trong sạch.
Điều hoang đường nhất là ngay cả khi thi cử , họ cũng là do cô đồng ý bạn gái họ, nên mới khiến họ phân tâm.
Mọi dường như đều rõ đạo lý "đứa trẻ mới sữa bú", cũng sợ rằng nỗ lực bỏ khác thấy.
Cho nên như Mặc Hàn, âm thầm hết việc mà một tiếng nào, cô thực sự là đầu tiên gặp.
Cô bắt đầu tò mò, liệu còn những việc gì mà cô nữa .
Mặc Hàn xong lời cô, ngẩn một chút.
Bởi vì nhớ đến một chuyện từ lâu về .
Lúc đó Ôn Thiển mới nghiệp trường quân sự và gia nhập đội đặc chiến, do năng lực quá xuất sắc nên nhanh chóng điều đến Tổng đài điều khiển, việc bên cạnh .
Có một phân công thực hiện một nhiệm vụ mức độ nguy hiểm cực cao, tuy cuối cùng cũng sống sót trở về nhưng cũng thương, nghỉ ngơi một thời gian.
Mặc Hàn lúc đó bận, dường như luôn như , thời gian rảnh rỗi cho bản .
Anh nhớ đến cô gái nhỏ luôn thích trốn trong văn phòng ăn khoai tây chiên xem show tạp kỹ, bèn chuẩn thêm cho cô một ít đồ ăn vặt. Sau đó, một ngày nọ Ôn Thiển bình phục chặn đường hỏi.
"Chỉ huy, việc để danh tính ?"
Lúc đó trả lời thế nào nhỉ?
Anh : "Lần ăn vụng cẩn thận một chút, để bắt gặp nữa là sẽ phạt đấy."
Ôn Thiển hiểu, cho cô ăn, chuẩn cho cô nhiều như , thế là ?
Thế là cô hỏi dồn: "Chỉ huy, tính là bẫy phạm luật ? Có Ôn Nhượng gần đây chọc giận ? với quan hệ bình thường, lắm , nên thù oán gì nhất đừng tính lên đầu ."
Thực Mặc Hàn lúc đó hiểu lắm ý của cô. Không chỉ , tất cả ở Tổng đài điều khiển đều cảm thấy tư duy của cô quá khác biệt. So với họ, cô vẻ lạc lõng.
Mãi đến , cô trở nên ngày càng lợi hại, trở thành đội trưởng đội đặc chiến.
Và những bên cạnh cô, chịu ảnh hưởng từ cô cũng ngày càng sâu sắc, dần dần bắt đầu trở nên giống cô.
Cứ như , một bộ phận nhỏ các thành viên hệ thống trong Tổng đài điều khiển vốn cảm xúc tự chủ, trở nên ngày càng giống con thực sự.
Và Mặc Hàn bắt đầu phát hiện bình thường từ khi nào? Có lẽ là đó...
"Mặc Hàn?"
Ôn Thiển đang ngẩn bên cạnh, quơ tay mặt , kéo khỏi dòng hồi ức.
"Anh đang nghĩ gì thế?"
Mặc Hàn hồn, cô chằm chằm vài giây nhỏ: " thích em."
"..."
Trên đầu Ôn Thiển hiện lên một dấu chấm hỏi.
Muốn ăn đòn ? Đang yên đang lành nhắc đến chuyện gì?
Mặc Hàn: "Không em , việc để ?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-ca-nha-mang-theo-tram-ty-vat-tu-sat-xuyen-mat-the/chuong-126-luc-do-on-thien-moi-vua-gia-nhap-doi-dac-chien.html.]
"..." Ôn Thiển nghẹn lời, cảm thấy tai nóng lên.
Cô phản ứng , từ chối khéo: "Cảm ơn, thích ."
Mặc Hàn một cái, dáng vẻ hiền lành, nhưng khiến Ôn Thiển nắm chặt tay.
Bởi vì mặt rõ bốn chữ to đùng " tin".
Cuộc trò chuyện thể tiếp tục nữa, Ôn Thiển trừng mắt một cái thật dữ dội, rảo bước lều của .
Ôn Nhượng thấy em gái về, chút ghen tị: "Có gì mà chuyện với ?"
Ôn Trường Ninh gật đầu lia lịa: " đấy, còn chuyện lâu như !"
"Không gì cả, chỉ xác nhận với chuyện của Âu Dương Dũng thôi." Ôn Thiển cúi đầu tìm đồ ăn trong gian, giọng điệu tùy ý : " là g.i.ế.c ."
Ôn Nhượng nhớ đến lão già biến thái , giọng chút cảm xúc khen Mặc Hàn: "Thế thì cũng điều phết đấy."
Ôn Thiển ngẩng đầu trai: "Sao chuyện cứ châm chọc thế nào , chẳng chuyện từ lâu ?"
" ." Ôn Nhượng càng châm chọc hơn: "Chẳng em cũng từ hôm ở bến cảng ? Sao còn đặc biệt hỏi ."
Ôn Thiển chằm chằm trai, xé một gói khoai tây chiên.
Tiếng khoai tây chiên giòn tan trong miệng, giống như cô đang nhai xương của .
Ôn Nhượng cảm nhận sự đe dọa từ em gái, chắp tay xin : "Là tại hạ lo chuyện bao đồng, em đúng lắm, chuyện tìm đương sự xác nhận mới , thì cờ thi đua dễ tặng nhầm ."
Ôn Thiển thèm để ý đến nữa, lấy bữa tối , âm thầm cho thêm một phần bột ớt siêu cay phần cà ri của trai.
Cả đêm ngủ ngon giấc, vì xung quanh căn cứ tiếng s.ú.n.g cứ vang lên liên tục.
Tang thi ở các khu vực khác của Ninh Thành dường như cũng đang dần tụ tập về phía , điều khiến công việc tìm kiếm vật tư và di tản tị nạn của căn cứ càng trở nên khó khăn hơn vài phần.
Mấy Ôn Thiển sáng dậy, ăn uống no nê trong lều xong , vặn gặp Nghiệp Tinh Hoa về nghỉ ngơi.
Từ một giờ đến tám giờ, thức trắng cả đêm, giờ buồn ngủ đến mức lảo đảo. Thấy mấy Ôn Thiển vẻ như sắp ngoài, vội vàng .
Tuyền Lê
"Định ngoài tìm vật tư ? Đợi hai phút, rửa cái mặt !"
Anh vội vã nhà, nhanh, trong nhà vang lên tiếng loảng xoảng của chậu nước và tiếng đổ nước.
Nghiệp Tinh Hoa đóng cửa, Ôn Thiển ở cửa trong.
Căn phòng rộng bằng phòng của Mặc Hàn, nhưng bên trong kê đầy giường tầng.
Giường ba tầng giữa , tổng cộng thể ngủ mười mấy . Ngoài giường thì hầu như còn chỗ để .
Cửa một cái giá rửa mặt, chậu rửa, bình nước, khăn mặt để ở đó. Một chút đất trống bên cạnh chất đầy túi hành lý của họ.
Trong phòng chỉ Nghiệp Tinh Hoa, Ôn Thiển thấy giường ngay cả cái đệm cũng , chỉ là tấm phản gỗ, thầm nghĩ mấy ngày nay họ ngủ thế nào.
"Tối nay còn tuần đêm ?" Ôn Thiển hỏi nhỏ.
"Có, thế?"
"... Không gì, nghỉ ngơi , bọn tự ."
"Không !" Nghiệp Tinh Hoa lau mạnh mặt, nghiêm túc : "Sao thể cứ mặt dày lấy vật tư của các cô mãi ? Tuy lợi hại bằng các cô , nhưng giúp chút nào chút đó, thể cứ ."
Nghiệp Tinh Hoa lấy bộ đàm , thông báo cho mấy Lâm Yến đang ăn cơm mau chóng , rửa mặt cho tỉnh táo chuẩn xuất phát.
Chưa đầy năm phút, mười mấy thở hồng hộc chạy về, như cái đuôi bám theo mấy Ôn Thiển.
Ôn Thiển họ, vẻ mặt ghét bỏ hiện rõ mặt.
Lý Mặc còn thẳng nỗi lo lắng của : "Mẹ sẽ dừng giữa đường tìm chỗ cấp cứu cho họ chứ?"
Ôn Trường Ninh miệng độc bồi thêm một câu: "Nhìn quầng thâm mắt to đùng của từng kìa, ba sợ lỡ tay c.h.é.m nhầm các thành tang thi mất."