Trọng Sinh, Cả Nhà Mang Theo Trăm Tỷ Vật Tư Sát Xuyên Mạt Thế - Chương 147: Người đuổi xác Ôn Thiển

Nội dung chương có thể sử dụng các từ ngữ nhạy cảm, bạo lực,... bạn có thể cân nhắc trước khi đọc truyện!

Cập nhật lúc: 2025-12-12 15:52:17
Lượt xem: 6

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Phòng 002 khu A đây chỉ một Ôn Thiển ở.

 

Mấy hôm khi Thẩm Kính đến căn cứ, ông rời ngay trong đêm, qua đêm.

 

Còn Thẩm Ngu, tuy danh nghĩa là chỉ huy trưởng của căn cứ 2, theo lý thuyết thì ở phòng 002, nhưng Mặc Hàn cũng chỉ sắp xếp cho cô một căn ký túc xá hai , để cô ở cùng theo .

 

Nghĩ như , Mộ Bắc Xuyên quả thực đủ tư cách để ở đó.

 

Nghiệp Tinh Hoa Mộ Bắc Xuyên và năm vệ sĩ bên cạnh , vốn định nhẫn tâm đưa thẳng họ đến ký túc xá tám , nhưng nghĩ Mặc Hàn là đến khu A, đành với Mộ Bắc Xuyên:

 

"Chọn một vệ sĩ ở cùng , những còn sắp xếp ở khu B."

 

Mộ Bắc Xuyên híp mắt đồng ý, trông vẻ dễ chuyện. Hắn chỉ đại vệ sĩ gần nhất: "Cậu ."

 

Sau đó về phía Mặc Hàn: "Cảm ơn Mặc đại trưởng quan thu nhận, phiền các việc nữa, gặp ."

 

Hắn xong, mấy vệ sĩ mỗi xách hai cái vali cỡ đại, theo Nghiệp Tinh Hoa về phía khu nhà ở.

 

Mặc Hàn lệnh chuyển vật tư máy bay xuống, khi trở về văn phòng, nhận thêm vài cuộc điện thoại.

 

Nhà họ Mộ mở tiền lệ , khiến những khác cũng nảy sinh ý định đến Tân Thành, thi nhờ vả quan hệ tìm Mặc Hàn.

 

Điện thoại vệ tinh của Mặc Hàn hầu như từng ngừng reo, cuối cùng phiền đến mức tắt chuông ném ngăn kéo, ai gọi mặc kệ, thèm máy nữa.

 

Ôn Thiển khi về nhà liền lấy ngay thiết gây nhiễu khỏi hộp, sạc điện theo hướng dẫn sử dụng, đó mang hai cái đặt ở hai vị trí khác trong căn cứ.

 

Quả nhiên, bật công tắc thiết gây nhiễu, những con vật lảng vảng bầu trời và xung quanh căn cứ dần dần bỏ , như thể coi nơi là vùng đất hoang vu .

 

Hiệu quả ngoài mong đợi, Ôn Thiển dùng bộ đàm thông báo tin tức cho cư dân trong căn cứ, cũng để họ bớt sợ hãi dám khỏi hầm để xe nữa.

 

Ôn Thiển chiếc xích đu vốn dành cho trẻ con chơi trong sân căn cứ, Cố Nhiên và Cố Vãn Vãn đang luyện tập ở đằng xa, cảm thấy chán.

 

Cố Vãn Vãn bây giờ suốt ngày bám theo đuôi Cố Nhiên, hễ tập luyện, Cố Nhiên chỉ cần hỏi một câu: "Em tập với tập với chị?", con bé thối tha đó lập tức ngoan ngoãn ngay, : "Muốn tập với ạ."

 

Anh trai tập nhẹ nhàng hơn, còn theo chị gái thì tập xong ăn cơm.

 

Thế là Ôn Thiển bỏ rơi, giờ việc gì .

 

Trời tối sầm nhanh chóng, khiến luôn ảo giác rằng đến giờ lên giường ngủ.

 

Ôn Thiển căng một tấm vải trong sân căn cứ máy chiếu, gọi cùng xem phim ma.

 

nghĩ đến cái căn cứ những gan bé bằng hạt vừng , già yếu bệnh tật cộng cũng chẳng tìm mấy khỏe mạnh, lỡ xem phim xong sợ c.h.ế.t khiếp mấy thì khổ...

 

Ôn Thiển lắc đầu, xua ý nghĩ khỏi đầu.

 

Ôn Nhượng từ trong tòa nhà , thấy em gái như một hồn ma u oán, xích đu trong sân đung đưa kẽo kẹt.

 

Cái cảnh tượng mà để đứa trẻ con nào trong căn cứ thấy chắc tè quần tại chỗ mất.

 

Ôn Thiển thấy trai đến, giọng đầy tủi lên tiếng:

 

"Em chán."

 

Ôn Nhượng: "Nói thẳng , em gì?"

 

"Tìm tang thi chơi."

 

"Em nghĩ xem cả cái Tân Thành ngoài em , còn tìm thứ hai câu ? Bà cô tổ ơi, ngày đầu tiên của Cực Dạ, em cho tang thi thấy lòng hiểm ác thế nào ?"

 

Ôn Nhượng dùng ngón tay chọc trán cô.

 

Đầu Ôn Thiển ngả từng cái một, cô đáp:

 

"Thi (xác c.h.ế.t) mà, cũng học cách trưởng thành chứ? Em nguyện hướng dẫn con đường trưởng thành của chúng."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-ca-nha-mang-theo-tram-ty-vat-tu-sat-xuyen-mat-the/chuong-147-nguoi-duoi-xac-on-thien.html.]

 

Ôn Thiển hươu vượn với vẻ mặt nghiêm túc.

 

Vừa nãy ở đây, một khoảnh khắc Ôn Thiển bỗng cảm thấy mờ mịt.

 

khác thỉnh thoảng cảm giác , chính là trong một khoảnh khắc nào đó, sẽ đột nhiên quên mất là ai. Ngay đó chợt bừng tỉnh, hóa cái tên "Ôn Thiển" , chính là . Những bên cạnh đây, là gia đình và bạn bè của .

 

Cảm giác thường xuyên xuất hiện, nhưng mỗi nó nhảy , đều khiến cô cảm thấy như một con quái vật đang ký sinh trong cơ thể .

 

Trước mạt thế, sống theo guồng sẵn.

 

Mọi bận rộn, mỗi ngày đều việc chờ . khi mạt thế đến, việc duy nhất dường như chỉ còn là sống sót.

 

Thế nhưng ru rú ở nhà mãi cũng chán, ăn chờ c.h.ế.t cũng là cách.

 

Không tiếp xúc với tang thi, tốc độ tiến hóa của tang thi, thì dễ trở thành thức ăn cho chúng.

 

Cho nên Ôn Thiển giờ ngoài g.i.ế.c tang thi thì cô còn thể gì, chẳng lẽ lăn về nhà giải đề bài thi ?

 

Cô thậm chí còn xúc động đến Tương Tây tìm xem đuổi xác (cương thi) nào còn sống .

 

Cương thi là xác, tang thi cũng là xác, đuổi chắc cũng khác lắm nhỉ?

 

Đến lúc đó một , phía là hàng nghìn hàng vạn con tang thi nhảy tưng tưng. Chà, nghĩ đến cảnh tượng đó thôi thấy thú vị .

 

Ôn Thiển suy nghĩ của cho Ôn Nhượng , Ôn Nhượng xong vẻ mặt phức tạp hỏi:

 

"Người dán bùa lên trán cương thi là để cương thi lời, em nghĩ kỹ năng triệu hồi của em gì khác với đuổi xác ?"

 

"... Anh đừng , cũng đúng thật!"

 

Ôn Thiển bật dậy.

 

"Em chơi đây!"

 

Ôn Nhượng cạn lời theo Ôn Thiển, khi mở cổng căn cứ, bên ngoài đúng một nghìn con tang thi xếp hàng ngay ngắn.

 

Ôn Thiển thong dong về phía xa, đám tang thi ngoan ngoãn lời theo cô, bắt chước dáng nhảy của cương thi.

 

Cảnh tượng đó quái dị hết chỗ , Ôn Nhượng rùng , yên tâm đóng cổng căn cứ , cùng em gái ngoài chuyện điên rồ.

 

Anh ở cuối hàng, mặt cảm xúc giơ điện thoại lên, ghi khoảnh khắc ngớ ngẩn của Ôn Thiển. Nghĩ bụng lúc nào chán lôi tự xem cho vui.

 

Một nghìn con tang thi nhảy cùng nhịp, tiếng động gây hề nhỏ.

 

Lý Mặc và Ôn Trường Ninh đang ở lầu gói sủi cảo, hoành thánh và bánh bao, thấy tiếng rầm rầm lầu thì giật , vội lấy ống nhòm xem, kết quả phát hiện là đứa con "báo thủ" nhà đang chơi lầu. Lại lặng lẽ ném ống nhòm chỗ khuất mắt, mắt thấy tâm phiền.

 

Ôn Thiển quậy một lúc cũng thấy , tiếng động lớn quá, dễ khác phát hiện, hơn nữa cô cũng sợ sập đường.

 

Thế là cô lệnh cho tang thi ngừng nhảy, chuyển sang bộ bình thường. Sau đó cô kéo Ôn Nhượng chui giữa đám tang thi, để cho tang thi bên ngoài dù ngửi thấy mùi của họ, lao tới cũng chỉ đ.â.m mặt đồng loại mà thôi.

 

Ngày hôm nay lâu về tang thi nhắc đến, và cũng gọi là "khởi đầu của sự ma quái".

 

Ôn Nhượng giữa hàng nghìn con tang thi, run, sợ tang thi vồ tới gặm sống .

 

Ngược em gái , ngoài vẻ mặt ghét bỏ thì chẳng phản ứng gì khác.

 

"Bọn chúng hôi quá."

 

Ôn Thiển than khổ với trai, Ôn Nhượng trợn mắt, đ.á.n.h . "Ai bảo em cứ chui gần chúng gì?"

 

Tuyền Lê

"... Chẳng vì em chán quá , mấy ngọn núi gần nhà trọc lóc hết , chúng dẫn chúng sang ngọn núi khác tìm gỗ !"

 

 

 

 

Loading...