Ôn Thiển từ tầng hầm , trực tiếp lên lầu.
Kế hoạch đổi nhanh bằng thực tế, cô Phó Dư An đang ngủ say trong lòng Cố Nhiên, khẽ thở dài.
Trẻ con luôn như , giây còn chạy nhảy tung tăng, giây cơn buồn ngủ đ.á.n.h gục, thể ngủ bất cứ lúc nào, bất cứ nơi .
Ở nhà Ôn Thiển từng chứng kiến cảnh Cố Vãn Vãn đang ăn cơm thì ngủ gật, nên cô cũng thấy gì lạ, nhỏ với Cố Nhiên: "Đưa thằng bé lên lầu ngủ ."
Lên đến phòng lầu, Ôn Thiển dựng một chiếc lều nhỏ kiểu trẻ con thích ở góc phòng ngủ lớn, trải chăn gối chuyên dụng của Phó Dư An xong xuôi, Cố Nhiên quỳ sàn đặt thằng bé trong. Suốt quá trình đó Phó Dư An hề dấu hiệu tỉnh giấc.
Ôn Thiển nghĩ thể do chuyến bay hơn mười tiếng quá mệt mỏi, cộng thêm việc đến môi trường lạ khiến thằng bé căng thẳng, nên mới mệt như .
Cố Nhiên ở phòng trông chừng đứa trẻ, Ôn Thiển và Ôn Nhượng xuống lầu.
Ôn Thiển đến bên cửa sổ ngoài, vẫn sóng yên biển lặng, thậm chí tang thi cũng chẳng mấy con, là do đất rộng thưa thật, con dọn dẹp .
Ôn Thiển suy nghĩ một chút, bèn với nhóm Lâm Yến.
" gọi ít tang thi đến tuần tra, các đừng kích động, đừng đ.á.n.h c.h.ế.t chúng nó đấy."
Lời cô dứt, vẻ mặt đám ngơ ngác, như thể hiểu cô đang cái gì.
Tang thi, tuần tra.
Hai từ tách thì họ hiểu, nhưng ghép với thì thật sự khó hiểu.
Ôn Thiển đồng hồ, sử dụng kỹ năng triệu hồi.
Một nghìn con tang thi xuất hiện con phố trống trải, dọa nhóm Lâm Yến hít một khí lạnh, vẻ mặt như gặp ma sống, trợn mắt há hốc mồm.
"Tang thi nhiều một chút, nếu xuất hiện cũng thể phát hiện ngay lập tức."
Ôn Thiển bình tĩnh Lâm Yến hỏi.
"Có khi nào bọn Mặc Hàn về ? Tốt nhất nên báo với một tiếng, sợ tiêu diệt sạch tang thi của mất."
Lâm Yến do dự một lát, nhỏ giọng hỏi: "Có thể giải thích một chút , thế nào gọi là tang thi của chị?"
"Tang thi gọi đến đương nhiên là của , gì khó hiểu ?" Ôn Thiển với vẻ ghét bỏ. "Một nghìn con tang thi, hiện tại chỉ lời . Nói đơn giản dễ hiểu thì, chúng nó bây giờ là ch.ó giữ cửa, hiểu ?"
Lâm Yến gật đầu.
"Hiểu , nhưng vẫn thể lý giải nổi. Tang thi đang yên đang lành thành ch.ó giữ cửa, chúng nó thấy chị là ngoài mà bất lịch sự quá ?"
Ôn Thiển . "Có bất lịch sự đến thì cũng hơn các , ở địa bàn nhà mà cho tiếng đẻ."
Lâm Yến câm nín.
Ôn Thiển lườm một cái, thẳng cửa đến ngôi nhà mà nhóm Lâm Yến ở đó, ném thiết định vị trong, đó xuyên qua bầy tang thi như dạo, an trở về.
Nhóm Lâm Yến xổm bên cửa sổ, thấy cảnh , từng tiếng "vãi chưởng" liên tiếp vang lên, thì thầm bàn tán xem cô thế nào mà như .
Ôn Thiển đến cầu thang giữa tầng một và tầng hai, phịch xuống, ăn thịt bò khô xem bản đồ, nghiên cứu xem lát nữa Phó Dư An ngủ dậy thì họ sẽ .
Cô phát hiện cách đó hơn mười cây một nghĩa trang công cộng, cô đến đó xem thử.
Trong phim chẳng đều diễn thế ? Tang thi chui từ mộ lên các kiểu, kích thích cực kỳ.
đưa trẻ con đến đó hình như hợp lý lắm?
Lúc Ôn Nhượng cũng ngáp ngắn ngáp dài tới, Ôn Thiển thấy thế dứt khoát : "Lên lầu ngủ , quen múi giờ thì kệ, đằng nào trời tối đen như mực thế cũng chả phân biệt ngày đêm."
Ôn Thiển chào Lâm Yến một tiếng, theo Ôn Nhượng lên lầu ngủ, trạng thái thoải mái khiến ghen tị.
Thực Ôn Thiển buồn ngủ lắm, bèn bật tiếng mưa rơi điện thoại để dỗ giấc ngủ.
Kỳ thực cô thích ngày mưa, nhưng trận mưa xối xả kéo dài một tháng ngày tận thế khiến cô sợ .
Ôn Thiển mơ màng ngủ , mở mắt là ba tiếng .
Cô giường ngẩn một lúc, dậy xuống lầu, định xem tình trạng mấy tầng hầm thế nào. Kết quả đến tầng hai thì phát hiện Mặc Hàn về.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-ca-nha-mang-theo-tram-ty-vat-tu-sat-xuyen-mat-the/chuong-157-tang-thi-dang-yen-dang-lanh-lai-thanh-cho-giu-cua.html.]
Không ngoài dự đoán, một nghìn con tang thi cô gọi đến g.i.ế.c chẳng còn bao nhiêu.
Tuyền Lê
Mặc Hàn dường như cũng mới cửa, Lâm Yến đến bên cạnh nhỏ vài câu, liền thẳng xuống tầng hầm.
Anh về , Ôn Thiển cũng chẳng cần lo lắng gì nữa, tiếp tục về lầu ngủ. Lần tiếp theo thấy Mặc Hàn là hai tiếng .
Dưới tầng hầm, ánh đèn vàng vọt, Ôn Thiển liếc mắt liền thấy mặt Mặc Hàn một vệt máu.
Cô nhíu mày, ngạc nhiên vì thế mà thương.
Ôn Thiển đang định cất tiếng gọi , hỏi xem vết thương từ mà . một giọng khác vang lên .
"Ôn Thiển?!"
Ôn Thiển theo hướng phát âm thanh, khi thấy một phụ nữ lạ mặt, cô nhướng mày.
Đối phương rõ ràng ngờ sẽ gặp cô ở đây, đ.á.n.h giá cô từ đầu đến chân hai lượt, sang Mặc Hàn bên cạnh.
"Anh thế mà tìm cô thật."
Ôn Thiển yên tại chỗ nhúc nhích, phụ nữ thẳng đến mặt cô.
Vì Ôn Thiển đang cầu thang, nên khi phụ nữ cô cụp mắt xuống.
"Ôn Thiển, lâu gặp."
Người phụ nữ đưa tay , nhưng trong mắt chứa ý khinh miệt.
Ôn Thiển cô phản ứng, đối phương khẩy, dường như quá quen với vẻ coi trời bằng vung của cô.
"Lâm Yến bảo em đang ngủ nên lên tìm em."
Lúc Mặc Hàn cũng lên tiếng, Ôn Thiển hai , đột nhiên chẳng hỏi gì nữa.
Cô chỉ cảm thấy trong lòng bực bội.
Ôn Thiển gì, lên lầu, trấn tĩnh cảm xúc của .
Cô mất một phần ký ức, dù là Mặc Hàn những ở căn cứ tìm , dường như đều đang nhắc nhở cô rằng, cô quên mất một thứ quan trọng đối với .
Ôn Thiển luôn giữ một tâm thái tương đối bình thản về chuyện , cô cũng tại , tóm là cô vội.
Mỗi nhớ đến chuyện , trong đầu cô đều mạc danh kỳ diệu lóe lên một ý nghĩ.
Quên thì quên , cứ như bây giờ cũng chán.
hôm nay, cảm giác chút khác lạ.
Phía tiếng bước chân theo, Ôn Thiển cần đầu cũng là ai.
Cô lạnh giọng mở miệng: "Đừng theo ."
Mặc Hàn sững , nhưng vẫn theo lên lầu.
Ngoài tầng hầm , những nơi khác đều bật đèn. Cộng thêm cửa sổ đều kéo rèm, nên trong nhà chủ yếu là mò mẫm mà , bất cứ lúc nào cũng thể đụng mặt khác.
Ôn Thiển đẩy hai suýt va , thẳng lên tầng ba.
Vì đó với nhóm Lâm Yến rằng tầng cô dùng, nên khác cũng dám lên.
Xung quanh ai, Mặc Hàn kéo cổ tay Ôn Thiển, chặn cô ở góc tường.
"Sao ?" Anh thấp giọng hỏi.
Ôn Thiển cảm nhận nhiệt độ bàn tay truyền qua lớp áo, tâm trạng vẫn tệ.
"Buông tay, thì chặt ngón tay đấy."