Trọng Sinh, Cả Nhà Mang Theo Trăm Tỷ Vật Tư Sát Xuyên Mạt Thế - Chương 159: Hôm nay nói thích em, là anh muốn bắt đầu theo đuổi em.

Cập nhật lúc: 2025-12-13 10:12:56
Lượt xem: 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Khoảnh khắc thấy câu , tim Ôn Thiển lỡ một nhịp.

 

Mặc Hàn cảm nhận nhiệt độ đầu ngón tay cô, trong lòng ngứa ngáy khó chịu.

 

Vì cô nhớ chuyện , trong mắt cô chỉ là một bạn quen, từng tỏ tình với cô. Cho nên đừng là ôm, ngay cả nắm tay cũng dám.

 

Thỉnh thoảng chút cử chỉ nhỏ, đều quan sát kỹ biểu cảm của cô, sợ cô sẽ chán ghét.

 

Mặc Hàn hèn mọn đến mức tự cũng thấy buồn , nhưng mỗi đến gần, kìm suy nghĩ.

 

Nghĩ đến cô thơm thơm, mềm mềm, ôm thích.

 

Nghĩ đến lúc hôn cô sẽ vô thức nhắm mắt , ngón tay căng thẳng nắm lấy vạt áo .

 

Tất cả những ký ức đều liên quan đến cô, nhưng bây giờ, chỉ một nhớ.

 

Ôn Thiển mắt ở cự ly gần, hỏi: "Anh đang trêu đấy ?"

 

Cô cảm thấy đang đùa, nhưng cô tìm thấy chút dấu hiệu nào.

 

"So với chữ trêu, thấy chữ dỗ dành thích hợp hơn."

 

Hơi thở lướt qua bên tai Ôn Thiển, khiến tai cô ngứa, nóng.

 

Mặc Hàn dùng giọng điệu dịu dàng quyến luyến, từng chữ từng chữ với cô.

 

"Thiển Thần, em vui."

 

Tim Ôn Thiển đập loạn nhịp, sửa cách gọi của .

 

"Đừng học theo Lâm Yến gọi bậy."

 

Ngừng một lát .

 

"Vì dỗ , mà g.i.ế.c ?"

 

"Thứ nhất, với cô , với em mới . Thứ hai, để dỗ em, quả thực thể g.i.ế.c bất cứ ai."

 

Dưới giọng điệu bình tĩnh, là sự điên cuồng thể che giấu.

 

Mặc Hàn xong, nhắm mắt .

 

Anh thực sự quá ôm cô .

 

Yết hầu Mặc Hàn chuyển động, hỏi cô: "Còn nhớ từng thích em ?"

 

Hơi thở Ôn Thiển nghẹn , tiếp.

 

"Trước thích em, là em chuyện , đừng hiểu lầm tình cảm của dành cho em. Hôm nay thích em, là bắt đầu theo đuổi em."

 

Ôn Thiển căng thẳng chớp mắt, "... Bây giờ vẫn yêu đương."

 

"Anh . Cho nên đợi bao giờ em , chúng sẽ yêu."

 

"Thế nếu mãi mãi thì ?"

 

"Thì sẽ đợi mãi, kiên nhẫn lắm."

 

Mặc Hàn xong liền thẳng , lùi một bước.

 

Còn gần cô như nữa, thật sự sợ sẽ kìm chế gì đó.

 

Mặc Hàn vốn định xuống lầu, nhưng bỗng nhiên nhớ một chuyện.

 

Anh đưa tay chỉ chỉ vết thương mặt , thực chỉ là một vết xước nhẹ, cần quan tâm cũng chẳng , nhưng Mặc Hàn vẫn .

 

" , xử lý giúp cái với."

 

Ôn Thiển nhướng mày, "Anh còn để ý cái ?"

 

"Dù để sẹo sẽ , sợ em để ý."

 

Ôn Thiển do dự một lát, lấy t.h.u.ố.c sát trùng đơn giản và băng cá nhân từ trong gian .

 

Mặc Hàn đúng , cô là đứa mê nhan sắc, cô quả thực để ý.

 

"Cúi đầu."

 

Ôn Thiển cầm tăm bông tẩm thuốc, Mặc Hàn . Mặc Hàn lập tức phục tùng, nghiêng về phía , cúi lưng thẳng mắt cô.

 

Gương mặt tuấn tú đột nhiên áp sát, khiến động tác của Ôn Thiển cứng một chút. Sau đó, ấn mạnh tăm bông lên vết thương.

 

"Hít——"

 

Mặc Hàn hít một khí lạnh, nghi hoặc hỏi.

 

"Anh thương mà em đau lòng chút nào ?"

 

"Muộn hai ngày nữa là vết thương khỏi , đau lòng cái gì?"

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-ca-nha-mang-theo-tram-ty-vat-tu-sat-xuyen-mat-the/chuong-159-hom-nay-noi-thich-em-la-anh-muon-bat-dau-theo-duoi-em.html.]

Ôn Thiển mặt cảm xúc , dùng tốc độ nhanh nhất sát trùng xong cho , dán băng cá nhân lên.

 

Mặc Hàn hài lòng thẳng , bên ngoài đang gọi , tiếng lớn, như ăn trộm tìm khắp nơi, khiến thể tiếp tục ở đây trốn việc.

 

Mặc Hàn xoa đầu Ôn Thiển, sợ cô vẫn vui, dỗ dành.

 

Tuyền Lê

"Chuyện của Hạ Nhiên về sẽ kể kỹ với em, đừng vì cô vui, cô xứng."

 

Ôn Thiển "ừ" một tiếng, gật đầu, "".

 

Lúc Mặc Hàn mới yên tâm rời , đẩy cửa phòng, liền đụng Ôn Nhượng ở phòng bên cạnh đ.á.n.h thức.

 

Ôn Nhượng cau mày xem từ , tin mắt về phía , qua cánh cửa đóng, thấy Ôn Thiển ở bên trong.

 

Cậu lập tức cảnh giác, hỏi.

 

"Hai gì trong đó đấy?"

 

Ở trong đó bồi dưỡng tình cảm.

 

Mặc Hàn thầm nghĩ, nhưng ngoài miệng vẫn đổi một câu trả lời khác.

 

"Xử lý vết thương."

 

Ôn Nhượng miếng băng cá nhân màu hồng in hình Tom và Jerry mặt , buồn .

 

"Vết thương to gớm nhỉ? Không tìm em gái khám ngay chắc nó lành mất hả?"

 

Mặc Hàn lạnh một tiếng, dùng giọng điệu chế giễu để ba chữ.

 

"Cậu hiểu."

 

Nói xong, liền rời cùng lên tìm .

 

Ôn Nhượng trợn trắng mắt, thầm nghĩ hiểu cái rắm, chút tâm tư đó của , hiểu quá chứ!

 

Cậu phòng Ôn Thiển, Ôn Thiển sớm nghĩ sẵn cớ , hiệu cho đóng cửa , lắc lắc điện thoại, .

 

"Anh đến báo cho em điểm vật tư."

 

Ôn Nhượng xong lời Ôn Thiển, ngờ trong cảnh Mặc Hàn vẫn thể dành sức lực giúp họ tra cái .

 

Đây chuyện dễ dàng, dù Mặc Hàn , trong lòng họ cũng rõ.

 

Có địa điểm rõ ràng, sẽ cần lãng phí thời gian tìm kiếm khắp nơi nữa. Cho nên mấy Ôn Thiển nghỉ ngơi đầy đủ, ăn uống no say xong, lúc mới xuống lầu.

 

Cầu thang xuống tầng hầm treo một chiếc đèn ngủ nhỏ, ánh sáng lờ mờ truyền đến tầng một yếu ớt, nhưng vẫn thể miễn cưỡng rõ, đến mức đường đụng khác.

 

Tầng một, Mặc Hàn đang ở cùng các đội viên khác, vây quanh bàn đang thảo luận gì.

 

Lúc ở cùng Ôn Thiển, cả thả lỏng. ở cùng những , trở về dáng vẻ lạnh lùng thích để ý đến ai.

 

Ôn Nhượng và Cố Nhiên xuống liền thấy Hạ Nhiên bên cạnh , họ vô thức phản ứng của Ôn Thiển, đó phát hiện Ôn Thiển bất kỳ phản ứng nào.

 

Họ cũng đưa cả Phó Dư An và Tiểu Bạch xuống, Mặc Hàn Ôn Thiển từ xa, hỏi: "Đi chơi ?"

 

"Ừ."

 

"Về sớm nhé."

 

"Biết ."

 

Cuộc đối thoại đơn giản của hai khiến trợn mắt há hốc mồm.

 

Cái gì gọi là chơi? Họ đến du lịch thật!

 

Trong đội một quen Ôn Thiển, hoặc là từ thành phố khác đến, đây từng tiếp xúc với Ôn Thiển, thể hiểu nổi chuyện .

 

Chỉ cảm thấy họ phụ nữ trẻ con, bất kể xuất hiện ở cũng là một nhóm gây chú ý và nguy hiểm.

 

Thế là lúc Ôn Thiển đẩy cửa , nhịn hỏi Mặc Hàn.

 

"Bọn họ... cứ thế luôn ?"

 

"Không cần phái bảo vệ ?"

 

"Bọn họ ngoài gì?"

 

"Chẳng nên hành động cùng chúng ?"

 

Từng câu hỏi vang lên, còn đợi Mặc Hàn gì, Lâm Yến ở bên cạnh bắt đầu tranh lời giải đáp.

 

"Thiển Thần của căn cứ chúng , đương nhiên hành động cùng chúng . nếu chuyện gì chúng giải quyết tìm chị giúp, chị vẫn sẽ giúp."

 

Lâm Yến vẻ mặt nghiêm túc khen ngợi.

 

"Chị lắm, chỉ là mồm miệng đôi khi độc thôi."

 

 

 

 

Loading...