Trọng sinh chi chí tôn tiên lữ - 50

Cập nhật lúc: 2025-12-09 16:30:33
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

71

Ngược , vì Đoạn Vũ Dương vẫn luôn nhằm Hàn Ngọc Nhiên, mà là bởi vì Tô Mặc từng qua, nửa năm , Đoạn Vũ Dương cùng Nhị trưởng lão từng tự tới cửa cầu hôn.

Đoạn gia tuy bằng Nguyên gia, nhưng gần đây cũng đến mức cần đến Nguyên gia giúp đỡ. Huống hồ, tính cách của Đoạn Vũ Dương vài phần cường thế, nếu ý tứ , Đoạn gia cho dù ép buộc thế nào, cũng đến mức tự tới cửa bái phỏng.

Chẳng lẽ, Đoạn Vũ Dương thật sự thích ?

Nguyên Thiên Vấn chỉ cảm thấy tim đập nhanh hơn vài phần. Hắn , luôn nhịn quan tâm Đoạn Vũ Dương. Điều đại khái là vì Đoạn Vũ Dương từ nhỏ theo bên cạnh , trong mắt , Đoạn Vũ Dương giống như một .

Nguyên Thiên Vấn nghĩ đến đây, ngước mắt về phía Hàn Ngọc Nhiên.

Tuy rằng những ngày , càng ở chung với Hàn Ngọc Nhiên, thì cảm giác đối với càng thêm phai nhạt vài phần, nhưng vẫn như cũ nhận định trách nhiệm với Hàn Ngọc Nhiên.

Còn về Đoạn Vũ Dương bên ...

“Mấy ngày qua, ngươi chịu ủy khuất.” Nguyên Thiên Vấn .

Hàn Ngọc Nhiên nhàn nhạt : “Chưa tới ủy khuất ủy khuất, mặc kệ những khác đối với ý tưởng gì, chỉ cần tâm vẫn ở chỗ , liền thể bỏ qua.”

Nguyên Thiên Vấn hôn một cái lên khuôn mặt thuần khiết trắng nõn của Hàn Ngọc Nhiên, : “Điều là tự nhiên, ngươi ân cứu mạng với , gì báo đáp, chỉ thể lấy báo đáp.”

Hàn Ngọc Nhiên cũng rũ mắt , chỉ là trong nụ , ẩn chứa bao nhiêu gượng gạo, thì trừ chính , ai .

Truy Nhật Mã ngày vạn dặm. Lận Huyền Chi và vốn dĩ ngoài từ ban ngày, lúc đến chạng vạng, ánh mặt trời ảm đạm xuống, tới Phi Loan Phong cách Thanh Thành năm trăm dặm.

Bên cạnh rừng chân núi, Lận Huyền Chi kéo ngựa dừng .

“Hôm nay chúng cứ tạm thời nghỉ ngơi ở đây, sáng sớm ngày mai khởi hành.” Lận Huyền Chi .

“Đồng ý.” Đoạn Vũ Dương gật gật đầu, xoay xuống ngựa, tìm một chỗ đất trống, : “Ngày mai liền lên núi, nếu thuận lợi, ngày thể xuống núi.”

Muốn tới Huyền Thành, liền cần thiết vượt qua ngọn Phi Loan Phong .

Phi Loan Phong từ xa hình dáng như một con chim mở rộng hai cánh, giương cánh bay, trải dài vạn dặm xa, cao vạn trượng. Nếu vòng qua, thời gian sẽ kéo dài.

Lận Huyền Chi lúc đạt tới đỉnh Thối Thể kỳ, Ngự Kiếm Phi Hành cũng nhập môn. Khi từ Huyền Thiên Tông trở về, đều là cưỡi kiếm mà đến, tốc độ cực nhanh, chút nào chịu ảnh hưởng của ngọn núi.

Chẳng qua hiện tại tu hành , ngay cả Trúc Cơ còn đạt tới, là một lấy khí nhập đạo, pháp bảo tự nhiên thể từ nơi bay lướt qua .

“A Ngân, đói bụng ?” Lận Huyền Chi hỏi.

“Vốn dĩ còn đói lắm, nhưng đại ca hỏi, thế mà cảm thấy chút đói bụng.” Yến Thiên Ngân cúi đầu bụng, còn sờ sờ, : “Xẹp lép.”

Lận Huyền Chi động tác trẻ con của , lộ nụ nhàn nhạt.

“Nếu đói bụng, đại ca chuẩn bữa tối cho ngươi.” Lận Huyền Chi lấy một bầu nước từ trong túi trữ vật, đưa cho Yến Thiên Ngân : “Uống nước .”

Yến Thiên Ngân tiếp nhận túi nước, mở ực ực uống mấy ngụm.

Đoạn Vũ Dương ở bên cạnh xem ngạc nhiên thôi, nhịn phun một câu: “Ta  Lận Huyền Chi, ngươi đột nhiên đổi tính, đối với A Ngân như ?”

“Đại ca vẫn luôn đối với .” Yến Thiên Ngân uống xong nước, lau miệng, bật thốt lên chính là giúp Lận Huyền Chi chuyện.

Đoạn Vũ Dương co giật khóe miệng, khoát tay lung tung, : “Được, coi như cái gì cũng .”

Yến Thiên Ngân hắc hắc hai tiếng.

Lận Huyền Chi , : “Hai các ngươi kiếm chút củi khô đốt lửa, tìm chút nguyên liệu nấu ăn tới. Củi khô cần cành khô 500 năm tuổi, lửa thì dùng khối đá đ.á.n.h lửa , nếu đồ săn về sẽ nướng chín .”

Đoạn Vũ Dương lập tức mở to hai mắt, : “Ngươi kiếm yêu vật chứa linh khí về ?”

Lận Huyền Chi gật gật đầu, : “Điều là tự nhiên, ngoài, tổng thể để miệng chịu ủy khuất.”

Đoạn Vũ Dương trừng mắt , một lúc lâu, mới : “Thân thể ngươi hiện giờ phế , một tuyệt đối đối thủ của những yêu vật đó, đừng tự rước phiền toái.”

Lận Huyền Chi nhướng mày, : “Hay là, Đoạn công t.ử cùng cùng?”

Đoạn Vũ Dương tuy rằng cự tuyệt, nhưng nghĩ nghĩ, vẫn : “Đi thì , dù cũng đáng tin cậy hơn ngươi nhiều.”

Hắn ngược với Yến Thiên Ngân: “Ngươi ở chỗ vạn đừng chạy loạn, nếu ai khi dễ ngươi, ngươi liền trực tiếp dùng Liệt Địa Chùy ca ca ngươi cho ngươi, chùy ch·ết !”

Yến Thiên Ngân suýt nữa nhảy dựng lên, : “Ngươi Liệt Địa Chùy?”

Đoạn Vũ Dương vô ngữ trợn trắng mắt, : “Ngươi dọc đường cũng lấy chơi mấy , thể ngươi yêu thích buông tay như , khẳng định là ca ca ngươi đưa, bằng ngươi về gả cho ca ca ngươi .”

Yến Thiên Ngân sờ sờ mũi, chút chột liếc Lận Huyền Chi một cái, đang mỉm với .

“Đừng bậy.” Yến Thiên Ngân .

Lúc , Nguyên Thiên Vấn và Hàn Ngọc Nhiên tới.

Sắc mặt Hàn Ngọc Nhiên , : “Các ngươi dừng ở nơi cái gì? Thừa dịp ban đêm lên núi, sáng sớm ngày mai là thể tới đối diện .”

Đoạn Vũ Dương tức khắc nhạo một tiếng, : “Ngươi từng tới Phi Loan Phong, thể Phi Loan Phong nguy hiểm.”

Hàn Ngọc Nhiên tâm sinh cảnh giác, tật giật , trong lúc nhất thời cho rằng vạch trần, liền tức hộc m.á.u : “Ngươi bậy cái gì, Phi Loan Phong ở qua một đoạn thời gian, so ngươi hiểu nhiều hơn.”

“Xí, ở qua còn như , thật hoài nghi ngươi là sống sót.” Đoạn Vũ Dương lạnh một tiếng, hề để ý tới , mà là đối Lận Huyền Chi : “Nếu hai cái bảo tiêu đều tới , chúng cũng núi .”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-chi-chi-ton-tien-lu/50.html.]

Lận Huyền Chi gật gật đầu, với Nguyên Thiên Vấn: “Gia nhờ các ngươi chiếu cố một lát, chúng trong núi săn chút nguyên liệu nấu ăn.”

Hổ Phách, vốn đang bày một khuôn mặt lạnh lùng, ở bên cạnh liếc mắt A Bạch trêu chọc con Tường Hạc kiêu ngạo Lận Huyền Chi triệu hoán nó, liền xoay chạy về phía Lận Huyền Chi.

Còn về A Bạch, lưu bên cạnh Yến Thiên Ngân trông chừng.

Hai một hổ biến mất , Hàn Ngọc Nhiên oán giận : “Đi qua ngọn núi , liền khách điếm thể nghỉ chân, chỗ nào cần ở chỗ màn trời chiếu đất.”

Ở Ngũ Châu Đại Lục, đãi ngộ của Luyện Khí Sư, xa xa hơn tu sĩ bình thường, cho dù là một Luyện Khí Sư mới nhập môn, đều sẽ truy phủng và che chở.

Hàn Ngọc Nhiên từ nhỏ sống trong vại mật, mấy khi rời nhà, nào đối với tu sĩ mà , màn trời chiếu đất còn là thái độ bình thường, liên quan đến cấp bậc.

Biểu tình Nguyên Thiên Vấn chút quái dị, : “Chẳng lẽ Ngọc Nhiên , trong Phi Loan Phong các loại Yêu Thú Ma Thú, đều là ngày ngủ đêm ?”

Đoạn thời gian Phi Loan Phong dưỡng thương, buổi tối thường thường thể tiếng yêu thú gầm gừ đ.á.n.h , khi thậm chí thể đem cả một mảnh rừng cây cấp đốt cháy hoặc là đè bẹp.

Bọn họ nay đều rời cái sơn động bí ẩn khi mặt trời xuống núi.

Một con yêu thú lẽ còn thể đối phó, nhưng là mười con, trăm con thậm chí ngàn con vạn con, căn bản bọn họ thể giải quyết .

Hàn Ngọc Nhiên trong lòng kinh hãi, mồ hôi lạnh suýt nữa chảy xuống.

Hắn lập tức nảy ý , giả vờ trấn định : “Chỉ là nhất thời quên mất bọn họ cưỡi ngựa, nếu chỉ hai chúng cùng Xích Tiêu, tất nhiên thể từ bay lướt qua Phi Loan Phong.”

“Điều cũng nhất định.” Nguyên Thiên Vấn lắc đầu, : “Trên Phi Loan Phong loài chim bay yêu thú, chúng thể lên , chúng nó cũng giống thể lên . Ta phát hiện, Ngọc Nhiên so với , tính cảnh giác giảm xuống nhiều.”

Hàn Ngọc Nhiên gượng , : “Đại khái là bởi vì, lúc còn trọng thương, hiện tại cũng khỏi hẳn Trúc Cơ thành công .”

Nguyên Thiên Vấn nhớ tới đoạn thời gian trải qua , trong lòng mềm nhũn, : “Dĩ vãng đều là Ngọc Nhiên che chở , hiện giờ cũng nên là che chở ngươi.”

Hàn Ngọc Nhiên , nhịn nhẹ nhàng thở .

Càng đến loại thời điểm mấu chốt , càng thể thiếu cảnh giác.

Nếu Nguyên Thiên Vấn phát hiện căn bản , tất cả nỗ lực , đều sẽ uổng phí.

Yến Thiên Ngân nhặt một ít cành cây gỗ tán rơi mặt đất , liền bắt đầu dùng đá đ.á.n.h lửa mà Lận Huyền Chi để cho , đ.á.n.h lên lửa.

Loại đá đ.á.n.h lửa , kỳ thật là một loại Đoán Thạch. Thịt yêu thú và dã thú bình thường khác , trong cơ thể chúng chân khí, căn bản ngọn lửa bình thường thế gian thể nướng chín, chỉ cành cây khô 500 năm tuổi cùng lửa từ Đoán Thạch, mới thể nướng chín.

Ngọn lửa bùng lên, Lận Huyền Chi và Đoạn Vũ Dương cũng trở .

Đoạn Vũ Dương tới liền lớn tiếng ồn ào: “Yến Thiên Ngân, uổng cho coi ngươi như một nhà đối đãi, ngươi cư nhiên từ đầu tới cuối cũng cho , Lận Huyền Chi là là một Luyện Khí Sư!”

Đoạn Vũ Dương trong tay xách theo một con nai sừng dài, hấp tấp vọt tới.

Hàn Ngọc Nhiên sửng sốt, : “Ngươi ai là Luyện Khí Sư?”

Đoạn Vũ Dương liếc Hàn Ngọc Nhiên một cái, hài lòng : “Ngươi còn ở nơi ?”

Hàn Ngọc Nhiên bỗng nhiên về phía Lận Huyền Chi vẻ mặt đạm nhiên, thể tin : “Ngươi là Luyện Khí Sư? Chuyện khi nào?”

Lận Huyền Chi nhàn nhạt : “Chuyện mới mấy ngày nay.”

“Sao thể?” Hàn Ngọc Nhiên lui về hai bước, : “Ngươi căn bản thể nào Luyện Khí Hồn Hỏa, chẳng lẽ ngươi là hậu thiên cướp đoạt Hồn Hỏa của khác, mới thành Luyện Khí Sư?”

“Ngươi đừng ngậm m.á.u phun , đại ca mới như .” Yến Thiên Ngân ghét bỏ trừng mắt Hàn Ngọc Nhiên một cái, ngẩng cằm .

“Đại ca là bởi vì lui hôn ngươi, mới đột nhiên thức tỉnh Luyện Khí Hồn Hỏa. Ta đoán, khẳng định là vì ngươi ở áp chế vận thế đại ca , đại ca mới thể vẫn luôn xui xẻo.”

đúng , như thế khả năng.” Đoạn Vũ Dương vỗ tay, : “Theo thấy, Nguyên Thiên Vấn ngươi cũng cẩn thận một chút !”

“Lận Huyền Chi, ngươi từ hôn đúng là tồi.”

Hàn Ngọc Nhiên bọn họ châm chọc mỉa mai, sắc mặt một trận trắng một trận hồng.

Nguyên Thiên Vấn thấy nhà khi dễ, liền lập tức lạnh giọng : “Lận Huyền Chi, ngươi rõ ràng sớm là Luyện Khí Sư khi từ hôn, kính ngươi là quân tử, ngờ ngươi như .”

Lận Huyền Chi : “Ta luôn luôn như thế, đại khái Nguyên thiếu gia đối với hiểu lầm.”

Nói đến nước , tiếp tục chuyện tất yếu và khả năng.

Vì thế, Nguyên Thiên Vấn và Hàn Ngọc Nhiên tụm một đống, Lận Huyền Chi cùng Yến Thiên Ngân, Đoạn Vũ Dương vây quanh một đống, hai bên cách còn xa.

Nguyên Thiên Vấn quanh năm bên ngoài chấp hành nhiệm vụ, năng lực sinh tồn dã ngoại của mạnh mẽ, cần Hàn Ngọc Nhiên động thủ, nhanh liền một xong từ nhặt cành cây, đốt lửa, lột da thịt nướng, v.v., một loạt sự tình.

Đương nhiên, con thỏ đột biến đều là gai ngược , vẫn là Tường Hạc năm màu tự bắt về.

Nguyên Thiên Vấn lột sạch da thỏ, xiên con thỏ một cành cây, với Hàn Ngọc Nhiên: “Ta vẫn hoài niệm hương vị ngươi nướng lúc , ngại hôm nay chúng ôn một chút quá khứ.”

Hàn Ngọc Nhiên cứng đờ, mang theo mỉm : “Kỳ thật, lúc cảm thấy ăn ngon, là bởi vì cảnh bức bách, kỹ thuật nướng thịt của thể so với . Không bằng hôm nay để nếm thử thịt nướng , là hương vị gì .”

Nguyên Thiên Vấn , trong lòng bất giác thất vọng, liền gật gật đầu : “Cũng .”

Bên , sự áp bách của Lận Huyền Chi, Đoạn Vũ Dương chỉ thể tự lột da con nai sạch sẽ.

“Ngươi phát hiện, đại ca là Luyện Khí Sư?” Yến Thiên Ngân tò mò hỏi.

Trong tình huống bình thường, Luyện Khí Sư sẽ mặc pháp bào thể chứng minh phận Luyện Khí Sư, để trương hiển phận, khác biệt với tu sĩ bình thường khác, tu vi đủ, căn bản thể dựa thị lực phân biệt phận Luyện Khí Sư.

Lận Huyền Chi ăn mặc tùy ý, giống như đây, ngay cả Hàn Ngọc Nhiên cũng nhận phận của .

Loading...