Trọng sinh chi chí tôn tiên lữ - 51

Cập nhật lúc: 2025-12-09 16:39:50
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

72

Đoạn Vũ Dương đeo một đôi bao tay mỏng, xử lý con nai, : “Ngươi nếu thấy dùng Đoán Thạch v·ũ kh·í, công kích con nai , ngươi cũng sẽ nhận ngay.”

Hơn nữa, thể thành thạo lợi dụng Đoán Thạch như thế, e rằng thiên tài yêu nghiệt, thì cũng là cấp bậc yêu nghiệt.

Hiển nhiên, Lận Huyền Chi là .

Việc trở thành Luyện Khí Sư, đối với Đoạn Vũ Dương mà gì quá lớn, nhưng trở thành một Luyện Khí Sư thiên phú yêu nghiệt, liền đáng để ý.

Đoạn Vũ Dương: “...”

cũng là thiếu chủ Đoạn gia, nay đều sẽ bỏ qua bất cứ một Luyện Khí Sư nào thể lôi kéo.

Lận Huyền Chi coi trọng đôi sừng nai , liền cắt xuống thu trong túi.

Yến Thiên Ngân chớp chớp mắt, tò mò hỏi: “Đại ca, đôi sừng nai , thể ?”

Lận Huyền Chi : “Có thể mang đến Huyền Thành đổi thành đồ vật khác. Cũng thể giữ tự dùng, ngâm rượu, tài liệu luyện khí, đều .”

Yến Thiên Ngân gật gật đầu, lộ vẻ khâm phục, : “Đại ca thật là lợi hại.”

Đoạn Vũ Dương hận thể lật ánh mắt coi thường của lên tận trời. Hắn xem như , Yến Thiên Ngân chính là một tên cuồng trai chính hiệu. Bất kể Lận Huyền Chi chuyện gì, đều cảm thấy thật là lợi hại, , tuyệt vời.

“Làm ơn, con nai từ đầu tới cuối đều là xử lý, ngươi khen ?” Đoạn Vũ Dương .

“Bởi vì đại ca khẳng định xử lý nhanh hơn và hơn ngươi.” Yến Thiên Ngân .

Đoạn Vũ Dương: “....”

Ngươi nghiêm túc đó?

Lận Huyền Chi nhịn , còn giơ tay nhẹ nhàng gõ một cái lên đầu Yến Thiên Ngân.

“Ngươi món ăn hoang dã ?” Lận Huyền Chi xoay mặt hướng tới Đoạn Vũ Dương đang tự trợn trắng mắt hỏi.

Đoạn Vũ Dương hừ nhẹ một tiếng, : “Biết, nhưng .”

Lận Huyền Chi từ trong túi trữ vật lấy ba cái ly và một bình rượu, đưa một cái cho Đoạn Vũ Dương.

Đoạn Vũ Dương cầm lấy cái ly ngẩn trong chớp mắt, : “Trang của ngươi đủ đầy đủ hết đó, cư nhiên theo còn mang theo cái thứ .”

Yến Thiên Ngân là mắt sáng rực lên, trực tiếp mở nắp rượu liền rót rượu ly: “Đây cũng là rượu bình thường, ngươi nếm thử sẽ !”

Đoạn Vũ Dương dùng ánh mắt hoài nghi Yến Thiên Ngân. Hắn ngửi ngửi rượu trong ly, cảm thấy hương vị tạm . Uống một ngụm xong cảm thấy cả đều bay lên.

“Ngươi lợi hại đó Lận Huyền Chi, cư nhiên thể kiếm đồ như .” Đoạn Vũ Dương giơ ngón cái về phía Lận Huyền Chi, đồng thời cầm cái ly yêu thích buông tay mà giấu trong túi trữ vật của .

Lận Huyền Chi thấy tất cả, mỉm , : “Dọc đường , nếu ngươi thể phụ trách áo cơm chỗ ở của chúng , thì cái ly , liền tặng cho ngươi.”

“Được thôi!” Đoạn Vũ Dương chút do dự sảng khoái đáp ứng. Hắn thiếu cái gì cũng , nhưng thiếu tiền. Hơn nữa tiêu chuẩn nấu nướng của , tuy rằng tệ, nhưng hiện tại chính là tiêu chuẩn siêu hạng nhất lưu, đặc biệt là kỹ năng nướng thịt dã ngoại.

Đoạn Vũ Dương động tác thành thạo cầm d.a.o cắt xuống một khối chân nai, xiên thịt cành cây, phẩy phẩy đống lửa, ngọn lửa càng bùng lên một chút.

“Ta cho các ngươi , chuyện nướng thịt , vẫn là tự mày mò đó.” Đoạn Vũ Dương hưng phấn, liền mở máy hát, nướng thổi phồng: “Trước nào chuyện , khi ngoài, nay đều là hầu thị vệ theo thành từng tốp.”

“Vậy hiện tại ngươi ?” Yến Thiên Ngân chớp chớp mắt hỏi.

“Ai, còn đều là buộc .” Đoạn Vũ Dương thuận miệng : “Ngươi nếu đợi đến khi lâm khốn cảnh, kêu trời trời , kêu đất đất chẳng , ngươi cũng sẽ thôi.”

Yến Thiên Ngân như suy tư gì gật gật đầu.

Trước cũng sẽ nấu cơm, cha còn, ca ca cũng trọng thương, hầu vốn trong nhà cũng đuổi , cũng chỉ thể tự nấu đồ vật ăn.

Bất quá tiêu chuẩn nấu cơm của ... Thật là đề cập tới cũng .

, Lận Huyền Chi luôn luôn đều là kính trọng và giữ cách.

Hương khí bay , Yến Thiên Ngân hít sâu một , l.i.ế.m liếm môi, : “Nghe vẻ ngon lắm.”

Đoạn Vũ Dương lật mặt thịt nướng, tự thổi phồng : “Cái là tất nhiên, thịt nướng của bổn thiếu gia, cái gọi là thiên hạ nhất tuyệt, qua thôn còn cửa hàng .”

Yến Thiên Ngân ha ha .

Đôi mắt Lận Huyền Chi tối sầm , cong môi : “Cách đó xa một dòng suối, nếu khát, thể bên múc nước.”

Yến Thiên Ngân gật gật đầu, : “Đại ca khát ? Ta lấy cho đại ca một ít nước .”

“Đi nhanh về nhanh.” Lận Huyền Chi .

Yến Thiên Ngân cầm lấy túi nước vỗ vỗ m.ô.n.g liền chạy.

“Thật hâm mộ ngươi một như .” Đoạn Vũ Dương đầy mặt cực kỳ hâm mộ .

“Hâm mộ cũng vô dụng.” Lận Huyền Chi : “Trên trời đất độc nhất vô nhị, ngàn năm khó gặp.”

Đoạn Vũ Dương tức khắc vui vẻ, : “Ngươi còn hổ? Có ngươi khoe khoang như thôi?”

“Chẳng lẽ ?” Lận Huyền Chi bình tĩnh : “Nói về đạo lữ, Nguyên Thiên Vấn hẳn là cũng săn sóc ôn nhu.”

“A?” Đoạn Vũ Dương dừng một chút.

“Ngươi cùng Nguyên Thiên Vấn, hẳn là xảy cái gì ?”

Lận Huyền Chi liền cứ như tùy ý hỏi .

Đoạn Vũ Dương tức khắc ngây , ngay cả nụ kịp thu , liền treo mặt.

Khi Lận Huyền Chi chuyển đề tài, hề bất cứ dấu hiệu nào, cũng bất cứ sự liên kết nào, chính là thẳng, đ.á.n.h Đoạn Vũ Dương một cái trở tay kịp.

Trong mắt Đoạn Vũ Dương xẹt qua một tia hoảng loạn, cầm lấy lọ gia vị bôi lên mặt thịt nướng. Vốn định thể dùng động tác giảm bớt tâm tình của , ngờ, tay run lên, nửa lọ gia vị đều đổ xuống.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-chi-chi-ton-tien-lu/51.html.]

Đoạn Vũ Dương: “...”

Lận Huyền Chi .

Đoạn Vũ Dương tặc lưỡi, thu cái chai , cũng che giấu gì. Nhìn đôi mắt đen của Lận Huyền Chi như thể thấu tất cả, : “Mặc kệ ngươi cái gì, ngươi đừng , chuyện liên quan gì đến ngươi.”

“Sao thể liên quan.” Lận Huyền Chi vân đạm phong khinh : “Hiện tại theo bên cạnh Nguyên Thiên Vấn, chính là vị hôn phu của .”

Đoạn Vũ Dương suýt nữa phun một ngụm m.á.u già.

Lận Huyền Chi tiếp: “Sở dĩ thành vị hôn phu của , nhớ rõ hình như là vị thiếu gia nào đó, kích động A Ngân nhà , cho uống một viên t.h.u.ố.c hôn mê, nhân cơ hội trộm thư hôn khế của , tự đến Hàn gia từ hôn.”

Đoạn Vũ Dương suýt nữa nhảy dựng lên, : “Lời ngươi hổ ? Ta đây còn ngươi giải quyết một đại phiền toái?”

Lận Huyền Chi : “Cho nên tính toán tri ân báo đáp, cũng giúp ngươi giải quyết một đại phiền toái.”

Đoạn Vũ Dương: “Ngươi....”

Lận Huyền Chi nhẹ nhàng bâng quơ, một phong thái quân tử, mỉm : “Hay là hiện tại tìm Nguyên thiếu gia, chỉ dẫn cho một chút phương hướng?”

Đoạn Vũ Dương: “....”

Đây tuyệt đối là uy h·iếp cấp độ cao!

Đoạn Vũ Dương lập tức bại lui, chắp tay về phía Lận Huyền Chi, : “Ngươi lợi hại, nhận thua.”

Lận Huyền Chi , chợt thu hồi tươi , : “Cho nên, rốt cuộc là chuyện gì xảy ?”

Đoạn Vũ Dương sờ sờ mũi, ai một tiếng, tự nhiên : “Kỳ thật cũng gì đáng , chính là Nguyên Thiên Vấn trọng thương, thần trí rõ, tẩu hỏa nhập ma, trùng hợp nhặt , liền chiếu cố một đoạn thời gian. Sau đó, chờ sắp khỏe, liền . Chờ gặp , liền điên cuồng theo đuổi Hàn Ngọc Nhiên. Ta m* nó thể cái gì?”

Đoạn Vũ Dương tuy rằng đơn giản, nhưng Lận Huyền Chi vẫn trong đó những chuyện thấu triệt.

Ví dụ như, đoạn thời gian Đoạn Vũ Dương và Nguyên Thiên Vấn ở chung một , nhất định là xảy ma sát tình cảm, nếu Đoạn Vũ Dương cũng sẽ vì Nguyên Thiên Vấn theo đuổi Hàn Ngọc Nhiên, mà cảm thấy phẫn nộ bất bình.

“Nguyên Thiên Vấn nhận thức Hàn Ngọc Nhiên?” Lận Huyền Chi hỏi.

“Ta m* nó .” Đoạn Vũ Dương bực bội dùng d.a.o nhỏ đ.â.m một cái đùi nai, ngoài ý kêu lên: “Ai nha, chín !”

Đôi mắt Đoạn Vũ Dương sáng rực lên, lấy cành cây khỏi lửa, cắm trong đất, vỗ vỗ tay : “Tới nếm thử , tay nghề Đoạn gia , chỉ một nhà , còn chi nhánh nào khác.”

Lận Huyền Chi lấy d.a.o nhỏ, cắt xuống một miếng thịt nai.

Ngay lúc , Yến Thiên Ngân múc nước trở , tung tăng xuống bên cạnh Lận Huyền Chi, đưa nước cho , hít sâu một , : “Thơm quá !”

Lận Huyền Chi đưa miếng thịt nai cắt xong cho Yến Thiên Ngân, : “Nếm thử.”

Yến Thiên Ngân c.ắ.n một ngụm, lộ biểu tình thỏa mãn.

Không cần , hương vị thịt nai nướng , tuyệt đối là tiêu chuẩn nhất lưu.

“Vũ Dương ca ca, quá lợi hại!” Yến Thiên Ngân ca ngợi.

“Cái là cần thiết, so với đại ca ngươi thì ?”

“Thì khẳng định còn kém xa lắm a!”

“... Đoạn Vũ Dương thở dài, : “Thôi, cứ tự rước lấy nhục?”

Yến Thiên Ngân cong mắt : “Ha ha ha!”

Bên một bầu khí vui vẻ rộn ràng, càng cho bên thêm quạnh quẽ.

Nguyên Thiên Vấn cũng ngửi thấy mùi thịt nướng, cảm thấy chút quen thuộc, nhưng cũng nên lời cảm giác quen thuộc từ mà tới.

Trước khi và Hàn Ngọc Nhiên ở Phi Loan Phong , Hàn Ngọc Nhiên thường xuyên lải nhải bên tai , ngừng. Cho dù huyết khí dâng trào, căn bản thấy bất cứ tiếng chuyện nào, Hàn Ngọc Nhiên cũng vẫn chuyện, lấy đó để phân tán sự chú ý của .

hiện tại, Hàn Ngọc Nhiên trầm mặc an tĩnh ít, mà Nguyên Thiên Vấn bản cũng là thích chuyện, hai lúc ở chung, thế mà vẻ chút lời nào để .

Nguyên Thiên Vấn cảm thấy Hàn Ngọc Nhiên thật sự đổi ít, cũng rốt cuộc cái nào mới là chân chính.

Nguyên Thiên Vấn cắt một miếng thịt nướng xong, đưa cho Hàn Ngọc Nhiên. Hàn Ngọc Nhiên cầm trong tay, c.ắ.n một ngụm xong, nhíu mày : “Sao hương vị tanh như ?”

Nguyên Thiên Vấn chút hổ, vội : “Gần đây tay nghề lạ lẫm ít.”

Hàn Ngọc Nhiên liếc mắt ba đang vui vẻ bên , đặc biệt nhấn mạnh Lận Huyền Chi, tâm phiền ý loạn ném miếng thịt nướng , dậy : “Ta ăn, khẩu vị.”

Từ khi Lận Huyền Chi thành Luyện Khí Sư, trong lòng vẫn luôn một nỗi buồn bực.

Hắn vẫn luôn coi Lận Huyền Chi như một đồ nhu nhược cốt khí mà đối đãi. Hắn chính là xem như Lận Huyền Chi nỡ bỏ môn hôn ước , mới hợp tình hợp lý đòi lấy pháp bảo. Mà Lận Huyền Chi cũng như suy nghĩ, cho thoải mái.

ai ngờ, Lận Huyền Chi thế mà đ.â.m một đao lưng.

Lận Huyền Chi tự thành Luyện Khí Sư, liền ý tưởng hủy hôn, buồn còn vẫn luôn gì, cho rằng hết thảy đều nắm chắc thắng lợi, ngờ...

Hàn Ngọc Nhiên hít sâu một , ánh mắt như tẩm độc lạnh băng âm ngoan.

Một khi như , Lận Huyền Chi tương lai tất sẽ trở thành đối thủ của .

Xem , thật sự suy nghĩ kỹ, nên thế nào mượn tay khác, giải quyết Lận Huyền Chi .

Nguyên Thiên Vấn chút bất đắc dĩ bóng dáng Hàn Ngọc Nhiên. Hắn đầu tiên cùng Hàn Ngọc Nhiên tranh chấp. Hơn nữa, dĩ vãng khi tranh chấp, Hàn Ngọc Nhiên đều sẽ cùng cãi , còn lời để đáp . hiện tại, Hàn Ngọc Nhiên chỉ là lạnh mặt, cái gì cũng , ngay cả cách thức cãi mở màn cũng .

Nguyên Thiên Vấn nghĩ đến chính gần đây đích xác ủy khuất Hàn Ngọc Nhiên, liền mặt dày bên Lận Huyền Chi.

“Nha, Nguyên thiếu gia, ngươi tới đây cái gì ?” Đoạn Vũ Dương lập tức quăng một tiếng châm chọc lạnh lùng.

Nguyên Thiên Vấn lập tức qua Đoạn Vũ Dương, chỉ liếc một cái, để ý tới.

Nguyên Thiên Vấn với Lận Huyền Chi: “Có thể cho mượn một chút thức ăn ? Tay nghề , ăn quen.”

Đoạn Vũ Dương vẻ mặt như ăn phân, : “Đâu kiều khí như ? Ăn quen thì đừng ăn, tưởng ngoài vẫn là đại thiếu gia .”

Loading...