"Con chỉ  đến những thứ đó thôi." Bên cạnh , một phu nhân  vẻ đài các cất lời trách mắng: "Ngày thường trong phủ thiếu gì đồ cho con, thứ gì ở kinh thành , con cũng đều  cả ."
"Muội  đừng trách Như Phong." Một phu nhân khác  khuôn mặt tròn trịa  : "Như Phong còn trẻ con mà, Kiệt nhi ở đây, nó cũng sẽ như  thôi."
Bên cạnh Diệp Như Phong là một thiếu nữ xinh ,  vẻ lớn hơn  một chút, nàng  lo lắng : "Không  tình hình của ca ca bên  thế nào ? Giờ  là Viên ngoại lang bộ Hộ,    xoay xở  ?"
Nam nhân trung niên mặc áo lam  giữa vẫn im lặng   gì, chỉ trầm ngâm uống .
Đang  chuyện, bỗng  thấy tiếng gia nhân bên ngoài hô lớn: "Nhị gia  về!"
Vị phu nhân mảnh khảnh mừng rỡ  phắt dậy, chỉ thấy rèm Cẩm Họa Đường  vén lên, Diệp Minh Hiên  lớn: "Đại ca, thê tử,   về!"
"Phụ !" Thiếu niên nhào tới.
Khương Lê   Diệp Minh Hiên, nàng cũng thấy xa lạ với Diệp gia.   lẽ, dù Khương nhị tiểu thư  đến đây thật, thì cảm giác cũng chẳng khác gì nàng. Suy cho cùng,  mười năm  họ  gặp.
 
Thiếu niên đó chính là Diệp Như Phong, nam tử của Diệp Minh Hiên. Ánh mắt  chợt lướt qua Khương Lê đang  bên cạnh, liền bước  khỏi vòng tay phụ , nghi hoặc hỏi: "Vị cô nương  là ai?"
Khương Lê mỉm    lưng Diệp Minh Hiên. Nhìn trang phục của nàng,  giống  hầu, nên chắc chắn   nha  mà Diệp Minh Hiên mang về  đường.
Trác thị, vị phu nhân cao gầy  vẻ thư hương , chính là phu nhân của Diệp Minh Hiên. Vừa  thấy Khương Lê, sắc mặt bà  liền tái nhợt. Có lẽ bà  nghĩ Khương Lê là  mà Diệp Minh Hiên  mang về  đường. Bọn thương nhân giàu  như họ thường  như ,   ăn xa nhà ba năm năm   mang về một nữ nhân xa lạ, thậm chí còn  cả con cái nữa. Diệp Minh Hiên  biệt vài tháng, con cái thì  thể, nhưng mang về một nữ nhân thì    thể.
Nam nhân thường  tinh tế trong những chuyện , Diệp Minh Hiên vẫn  nhận  sắc mặt thê tử  khác thường, nhưng Khương Lê thì   , nàng cũng đoán   phận của Trác thị. Để tránh hiểu lầm, nàng bước lên , mỉm  gọi Trác thị một tiếng: "Nhị thẩm".
 
Một tiếng gọi "thẩm"  khiến Trác thị sững sờ, sắc mặt tái nhợt   biến mất,   đó là vẻ nghi hoặc, bà  hỏi: "Lão gia, vị cô nương  là ai? Sao  gọi  là thẩm?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-chi-khuong-le/92-2.html.]
Diệp Minh Hiên  lớn,  sang  với nam nhân áo lam   dậy, Diệp Minh Huy: "Đại ca,     về một . Mọi  xem đây là ai, còn nhận  ?"
Mọi  đều  hiểu. Chỉ  Diệp Minh Huy chú ý tới việc Khương Lê gọi Trác thị là "nhị thẩm", trong lòng đoán  vài phần.
"Đây là A Lê, nữ tử của Trân Trân đấy." Diệp Minh Hiên  : "Lần  gặp A Lê, còn bé tí, giờ  thành thiếu nữ . A Lê, đây là cửu phụ Minh Huy và đại thẩm của con."
Khương Lê  : "Con chào cựu phụ, chào đại thẩm ạ."
Diệp Minh Huy và phu nhân là Quan thị đều ngẩn , Quan thị  chút lúng túng, còn Diệp Minh Huy thì cau mày.
Căn phòng chìm  im lặng.
Một lát , Diệp Như Phong bỗng lên tiếng, khinh miệt  Khương Lê: “Đây là nữ tử của cô cô, tiểu thư nhà giàu khinh rẻ nhà buôn chúng , khiến tổ mẫu ngã bệnh  ?
Trác thị vội vàng kéo tay Diệp Như Phong .   vẫn ánh mắt sắc bén,  tiếp  chút khách khí: “Đã  thì , còn sợ    gì!
Mọi  trong phòng im bặt,  khí trở nên vô cùng ngượng ngùng.
Vốn dĩ cũng , lúc về Tương Dương, Diệp Minh Hiên  hề nhắc đến chuyện Khương Lê sẽ trở về. Diệp gia đều   , giờ nàng đột ngột xuất hiện,   đều    ứng xử  . Phải  rằng nhiều năm , lời  của Khương Lê   tổn thương Diệp lão phu nhân, cũng  tổn thương cả gia đình. Từ đó, họ coi như    , ai ngờ nàng  đột ngột xuất hiện.
Diệp Minh Huy trách cứ  Diệp Minh Hiên, quở trách     rõ chuyện  sớm hơn. Diệp Minh Hiên vẻ mặt vô tội, nhưng vẫn  nhịn  liếc  phản ứng của Khương Lê.
Khương Lê kiên quyết đòi cùng  về Tương Dương, lẽ   lường   kết quả . Diệp gia sẽ  dễ dàng bỏ qua  chuyện,  Khương Lê sẽ  gì,  gì đây?
Khương Lê  tình hình  mắt, nụ   mặt  hề  đổi.
Đồng Nhi   hổ  uất ức, nàng cũng  chuyện năm xưa của Khương Lê. Dù thừa nhận Khương Lê  , nhưng khi đó tiểu thư nhà nàng mới  năm tuổi. Thời gian  qua lâu như  , hà cớ gì cứ  canh cánh chuyện cũ trong lòng? Đáng lẽ    như , tiểu thư   về Tương Dương, chịu ấm ức ở đây. Lòng  trở về thăm Diệp lão phu nhân, kết quả   hắt hủi, thật bực bội.