Ai Ngụy La căn bản thèm quan tâm, khi nàng tiễn Lương Ngọc Dung về, cũng thèm bọn họ một cái, nhấc váy dài đơm kim ngọc liền xoay trong nội viện.
Cửa gỗ ngay mặt Lý Tụng đóng kín, sắc mặt lúc xanh lúc trắng, thật mắt.
Hắn mới với nàng, chẳng lẽ thấy ? Hắn và Lý Tương ở chỗ , mà ngay cả một câu chào hỏi cũng , thật là coi ai gì!
Lý Tụng ở cửa im lặng một lúc, tức giận, nội tâm mơ hồ chút bất lực. Đêm Tết Nguyên Tiêu đó, khi trở về suy nghĩ kỹ vài ngày, lúc nào cũng kìm lòng nhớ tới hình dáng của Ngụy La. Hắn vô cùng rõ ràng chán ghét nàng, chán ghét đến hận thể mỗi ngày đều bắt nạt, xem bộ dáng mềm yếu thút thít của nàng, nhưng đồng thời thấy nàng, cho dù bọn họ thấy mặt chế nhạo . Ai ngờ hôm thấy mặt, Ngụy La thèm để ý tới , nhưng lòng tự trọng của tổn thương, thật lâu cũn hồi thần.
Lý Tương kéo kéo cánh tay , căm giận bất bình : “Ca ca, chúng cần để ý nàng . Nàng cho là ai chứ? Ngạo mạn như , công chúa chỗ dựa là giỏi lắm …”
Nói xong Lý Tương nhẹ giọng hừ một tiếng, theo Lý Tụng xa dần.
*** *** ***
Trong Đông Khóa Viện, Ngụy La và Kim Lũ cùng Bạch Lam mang giường nhỏ để tán cây đồng trong viện, nàng giường nhắm mắt nghỉ ngơi.
Ngụy La cố ý để ý tới Lý Tụng, hôn sự của Thường Hoằng còn giải quyết , nàng cũng mắt với hai đó. Huống gì Lý Tụng vô lễ với nàng, nàng cần cho sắc mặt , ở mặt trợn mắt vô cùng khách khí .
Ngụy La ngủ gần nửa canh giờ, khi tỉnh vặn một cánh hoa rơi mũi nàng, ngứa, Ngụy La đang đưa tay lấy , một cánh tay nhanh hơn nhặt cánh hoa . Cánh tay đó trắng nõn thon dài, kèm theo âm thanh ôn nhu mỉm : “A La, tỉnh ?”
Ngụy La nhất thời phân rõ trời đất, con mắt nhấp nháy, hồi lâu mới phản ứng đây là ở Cảnh Hòa Sơn Trang Tràng Tầm Sơn. Nàng ngước mắt bên cạnh, chỉ thấy Tống Huy mặc áo bào màu thiên thanh thêu hoa văn triền cành, chắp tay, bờ vai thật nhiều cánh hoa rơi xuống, chỗ bao lâu .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-chuc-vuong-phi-bi-ep-nhan/chuong-102.html.]
Ngụy La dậy, mang theo âm thanh mềm nhuyễn vì mới ngủ dậy, kinh ngạc : “Sao Tống Huy ca ca cũng ở đây? Không ở trong nhà sách ?”
Nàng ở tán cây ngủ trong chốc lát, đầu, cũng ít cánh hoa rơi xuống, mới dậy liền rớt hết lên giường. Gò má yếu mềm của tiểu cô nương đỏ ửng, mắt hạnh trợn tròn, cùng dáng vẻ điềm tĩnh lúc ngủ như hai khác. Tống Huy tới bao lâu, Kim Lũ nàng đang nghỉ ngơi, vốn nghĩ tới một bên thạch đôn ngoài sân chờ, nghĩ tới mới qua bên cạnh nàng, nàng liền mở mắt tỉnh ngủ.
Tống Huy , giải thích: “Mãi ở nhà sách cũng chán, vặn nhân cơ hội lên núi thả lỏng một chút. Tuy thể thắng tam giáp, nhưng vẫn thể săn cho một con thỏ nhỏ”.
Tống Huy tuy là nho sinh, nhưng cũng học qua cưỡi ngựa và b.ắ.n cung, trình độ tương đối khá. Chỉ là mấy năm nay ít luyện tập, dần dần chút bỏ bê, rõ bây giờ cầm cung lên, còn thể thuận buồm xuôi gió giống lúc .
Ngụy La mím môi, khẽ mỉm : “Tống Huy ca ca quên , dị ứng với lông của động vật nhỏ. Nếu tặng thịt thỏ cho ăn thì còn thể, nếu cho nuôi, ”.
Tống Huy nàng nhắc nhở, lúc mới nhớ tới. Lúc Ngụy La hai ba tuổi cũng thật thích mấy con ch.ó mèo nhỏ, đáng tiếc mỗi nàng sờ qua chúng nó, sẽ nổi lên mấy nốt hồng hồng vì bệnh sởi, vài ngày cũng lặn xuống. Sau khi đại phu tra rõ nguyên nhân, Ngụy Côn liền cho nàng tiếp xúc với động vật lông nữa. Có một Ngụy Thường Huyền từ bên ngoài mang về một con ch.ó nhỏ bẩn vô cùng, Ngụy La thật thích nó, gạt Ngụy Côn tắm rửa cho nó sạch sẽ, buổi tối còn ôm nó ngủ một đêm. Ngày hôm nàng đều nổi sởi, ngay cả thở cũng trở nên khó khăn, suýt chút nữa thì bỏ mạng. Ngụy Côn dọa đến hồn phi phách tán, Ngụy Thường Huyền cũng vì mà Tứ lão gia hung hăng phạt một trận.
Từ đó về Ngụy La liền thành thật hơn nhiều, cũng bao giờ chạm mấy con vật nhỏ nữa. Tống Huy lộ vẻ mặt hổ, lúng túng : “Muội xử trí thế nào cũng ”.
Ngụy La : “Vậy chờ Tống Huy ca ca săn cho một con thỏ”.
Bên hai hòa hợp chuyện với , bầu khí ấm áp, chú ý cửa sân nhỏ một đang tới.
Cảnh Hòa Sơn Trang nguyên bản là xây dựng vì hoàng thất, Triệu Giới ở chỗ thể xuất nhập tự do, tự nhiên ai dám ý ngăn đón.
Hắn ở cửa Đông Khóa Viện, hai tán cây ngô đồng.
Thiếu nữ má phấn mỉm , hai má lúm đồng tiền dịu dàng, ngẩng đầu nam nhân mặt. Một cánh hoa trắng nõn từ cây rơi xuống, vặn rơi lông mi nàng, Tống Huy ngẩng đầu nàng lấy , trong mắt đều là ôn nhu.