TRỌNG SINH CHỨC VƯƠNG PHI BỊ ÉP NHẬN - Chương 106

Cập nhật lúc: 2025-02-11 07:01:40
Lượt xem: 123

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Từ lúc nàng đến ba con mèo nhỏ , Ngụy La liền phát giác địch ý của Cao Đan Dương với . Loại địch ý tại … Tạm thời còn .

Không lâu bữa tiệc bắt dầu, Ngụy La dậy hướng Cao Đan Dương cáo từ: “Ngọc Dung đang đợi . Cao tỷ tỷ nếu chuyện gì khác, ngày khác gặp mặt chúng tiếp, hôm nay xin thứ tiếp ”.

Cao Đan Dương , rộng lượng : “A La , ngày khác chúng gặp”.

Ngụy La xoay rời . Cao Đan Dương tháp bát bảo xem bóng lưng của nàng, thu vẻ vui vẻ, sa trầm tư, lâu cũng động.

*** *** ***

Trong bữa tiệc, bên trái Ngụy La là Lương Ngọc Dung, bên là Ngụy Tranh, kế nữa là Lý Tương.

Tâm tình Lý Tương chút tập trung, thỉnh thoảng nháy mắt với nha của , kêu nha bên ngoài thăm dò tình huống. Nha , thỉnh thoảng ghé bên tai nàng đôi lời, nghĩ đến chắc là mấy lời dễ , nếu sắc mặt Lý Tương cũng càng lúc càng khó coi.

Ngụy La chống cằm, khóe môi mỉm , bộ thấy dị động bên . Nàng gắp một đĩa vây cá phỉ thúy cho Lương Ngọc Dung, cố ý hỏi: “Kim Lũ mới với , Thường Hoằng thấy Lương đại ca ca, ?”

Lương Ngọc Dung ngừng đũa, vô thức hỏi: “Không ca ca ven hồ ở hậu viện ?”

Thường Hoằng quả thật ý nghĩ lãnh giáo kinh nghiệm của Lương Dục, bất quá căn bản nghĩ tới ven hồ, tất cả đều do Ngụy La biạ . Ngụy La cũng vẻ dáng, vẻ mặt kinh ngạc: “Huynh hậu viện?”

Lương Ngọc Dung gật gật đầu, còn tưởng rằng Ngụy La tin, chuẩn kêu nha tìm ngươi: “Ta kêu tìm…”

Ngụy La khẩn trương ngăn cản nàng , cần gấp: “Được , cũng chuyện quan trọng gì, ăn cơm xong , để Thường Hoằng chờ một lát cũng ”.

Lương Ngọc Dung đành xuống nữa, trong nội tâm buồn bực thôi. Mới rõ ràng kêu nha chuyện với đại ca , vì còn ?

Lý Tương một bên xong đối thoại của hai , tâm tư bay xa, cũng còn tâm trí dùng bữa nữa. Nàng chỉ trong chốc lát, ăn ngon, uống nửa chum lên cáo từ : “Ta ăn no, , các tỷ từ từ dùng bữa”.

Nói xong xoay rời .

Ngụy La ở lưng nàng từ từ lộ nụ , trong giấu chút giảo hoạt.

Chỉ chốc lát , Lương Ngọc Dung nhịn , kêu nha hỏi thăm tung tích của Lương Dục. Rất nhanh hoa trở , Lương Dục đang ở tiền thính dùng bữa, cũng hậu viện.

Lương Ngọc Dung chút tức giận, áy náy với Ngụy La: “Ca ca giữ lời…”

Ngụy La cũng để ý, gì: “Có lẽ là tiệc rượu cản trở, trách Lương đại ca . Có điều lo Thường Hoằng ở hậu viện chờ, qua xem một chút”.

Lương Ngọc Dung gật gật đầu, yên tâm hỏi: “Bên ngoài trời sắp tối , với ngươi”.

Nàng cần, :”Kim Lũ với , nếu nửa canh giờ vẫn thấy trở , ngươi dẫn tìm”.

Diện tích của Cảnh Hòa Sơn Trang lớn, hậu viện và tiền viện cách khá xa, qua hai nơi cũng mất hai khắc chuông. Sắc trời tối, bốn phía yên tĩnh, một đường quả chút dọa .

Ngụy La càng càng xa, nhanh liền tới hậu viện. Nàng ở phía cây đa, ánh trăng sáng mờ, mơ hồ thể soi sáng ven hồ. Chỗ đó một đang , đúng là Lý Tương.

Lúc đương nhiên Lương Dục sẽ tới, bởi vì tới phòng liền thấy Thường Hoằng, chỉ cần hỏi Thường Hoằng một câu, liền chuyện hậu viện . Mà Lương Dục và Thường Hoằng cũng sẽ hoài nghi gì, chỉ cho rằng các nàng chuyện thừa, nhiều nhất là thèm để ý mà thôi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-chuc-vuong-phi-bi-ep-nhan/chuong-106.html.]

Mà mục đích cuối cùng của Ngụy La là dẫn Lý Tương tới nơi .

Cách đó xa, Lý Tương ở ven hồ chờ một lát, thủy chung cũng thấy bóng dáng Lương Dục. Nàng tới lui hai , lông mi lộ vẻ kiên nhẫn, về phía . Không Lương Dục tới hậu viện ? Vì nàng tới đây thấy ? Hay là đợi quá lâu, .

Nha ở một bên căm giận bất bình : “Tiểu thư, thế tử Bình Viễn Hầu trêu đùa ? Tại lâu như còn thấy ?”

Lý Tương nghiêm nghị, lo lắng trong đó lừa gạt, liền với nha : “Không đợi, chúng về . Nếu khác hỏi, liền ngẫu nhiên ngang qua đây, liền tản bộ một chút”.

Nha vội vàng gật đầu.

Chủ tớ hai về, liền một thanh âm mềm mại từ phía truyền tới: “Lý Tương thật nhã hứng, tản bộ cũng thể tản đến đây, khiến khác mở rộng tầm mắt”.

Lý Tương bỗng nhiên dừng , phía : “Ai?”

Trên đường lát đá xanh nhỏ những cột đá dựng thẳng, mỗi cột đá đều để một chén đèn dầu bên , chiếu sáng một mảnh đất trời. Ngụy La từ ánh nến mờ mịt phía tới, lưng là một tầng ánh sáng nhu hòa, đôi mắt sáng của nàng mỉm , từ từ : “Tất nhiên là , nếu Lý Tương cho rằng sẽ là ai?”

Lý Tương giận tái mặt: “Sao ngươi ở chỗ ? Ngươi theo dõi ?”

Ngụy La chẳng đúng sai, tới mặt nàng : “Ta theo dõi ngươi quan trọng? Chuyện trọng yếu bây giờ, chẳng lẽ đang đợi ai ?”

Mặt Lý Tương liền biến sắc, thẳng nàng trừng mắt.

Lúc nàng đến đây hết sức tránh tất cả , để cho bất kỳ ai phát hiện, nàng ? Hay nên , nàng vốn dĩ chuyện?

Quả nhiên, Ngụy La dừng bước, từ từ lộ vẻ bừng tỉnh đại ngộ, Lý Tương hỏi: “Để đoán xem, đợi Lương đại ca ?”

Lý Tương cắn răng.

Ngụy La a một tiếng, phấn môi khẽ giương cao: “Ta đoán đúng ?”

Lý Tương hung hăng trừng nàng, hận thể đ.â.m thủng hai lỗ nàng: “Lá thư là do ngươi ?”

Ngụy La chắp hai tay lưng, ngữ điệu thoải mái, thế nhưng thừa nhận kiên quyết: “Là thì thế nào? Ngươi chứng cớ ?”

Ngụy La hề sợ Lý Tương sẽ đem nội dung trong thư , càng sợ nàng sẽ đưa cho khác xem, bởi vì vô luận thư do nàng , tổn hại danh tiếng sẽ chỉ là Lý Tương, mà nàng. Người câm chịu thiệt, từ lúc Lý Tương đến hậu viện ăn chắc .

Quả nhiên, Lý Tương cắn môi lời nào.

Nàng liễm con mắt một tiếng, khóe mắt thoáng thấy cách đó xa ánh sáng yếu ớt truyền tới. Ngụy La cất bước tới mặt Lý Tương, ghé tai nàng , nhẹ giọng chậm rãi : “Cái thư còn tại trong ngươi ? Nếu khác phát hiện thì thế nào? Thiên kim Phủ Nhữ Dương Vương đêm hôm gặp riêng nam nhân, tin chấn động như mà truyền !

Lý Tương cuối cùng nhịn nữa, đưa tay hung hăng đẩy nàng , nổi giận : “Tiện nhân - -“

Lần đẩy Lý Tương dùng sức lớn, đó Ngụy La chuẩn , vững cũng thể. Bất quá nàng lảo đảo lui về hai bước, hề đề phòng ngã mặt đất.

Lý Tương giơ tay lên, hung hăng tát xuống: “Hèn hạ!”

Người ở cách đó xa cuối cùng cũng tới, vặn thấy một màn như . Người đến vẻ giống Lương Ngọc Dung, ảnh xanh ngọc nhanh chóng vọt tới , nắm tay Lý Tương, ngăn bàn tay sắp rơi xuống Ngụy La của Lý Tương, trách cứ: “Dừng tay!”

Ngụy La nghiêng đầu, ánh sáng lồng đèn chiếu , là Lý Tụng.

Loading...