TRỌNG SINH CHỨC VƯƠNG PHI BỊ ÉP NHẬN - Chương 112

Cập nhật lúc: 2025-02-11 07:27:09
Lượt xem: 113

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Lý Tụng hồi tưởng hết cảnh tượng lúc đó, ngẩng đầu, liền thấy cửa Đông Hạc Viện một tiểu cô nương thẳng.

Thân thể nho nhỏ của nàng khẩn trương, thời tiết đầu xuân mát lạnh nhưng nàng đầy mồ hôi. Phấn môi mím , ánh mắt lạnh thấu xương, thật bình tĩnh, giống như tất cả thù hận phẫn nộ đều thu đáy mắt, chỉ chờ bộc phát trong nháy mắt.

Lý Tụng nàng liền bất an, cố trấn định, : “Ngươi tới gì, thăm ngươi ?”

Bàn tay Ngụy La trong tay áo nắm chặt, trả lời, từ từ tới bên cạnh . Gương mặt nhỏ nhắn ngẩng lên, hỏi từng chữ từng chữ: “Thường Hoằng thương là do ngươi bắn?”

Lý Tụng vô thức lui về phía , chút do dự : "Là ."

, quả thật là . Bàn tay nhỏ bé của Ngụy La ở trong tay áo nắm thành quyền, hận đến ngập trời, thế nhưng thể khống chế tâm tình của , tỏ gấp gáp. Nàng liên tục bước tới, liền lui về , nàng từng bước từng bước tới gần, đôi môi cánh hoa khẽ mở: “Tại ?”

Cuối cùng Lý Tụng cũng còn đường lui, lưng là cây ngô đồng ở góc viện. Hắn chỉ cần cúi đầu, liền thể thấy ánh mắt đen láy sáng ngời của nàng, đáng tiếc trong ánh mắt cảm xúc, thậm chí ngay cả vẻ tươi cũng thèm ngụy trang, chỉ còn lạnh lùng. Hắn suy nghĩ một chút, cho là đúng : “Còn thể vì ? Trong chỗ săn b.ắ.n bắn lạc tên cũng là chuyện thường tình, vốn b.ắ.n con thỏ, may lỡ tay, đột nhiên từ phía xông tới. Tên b.ắ.n tới mặt , chẳng lẽ tránh ?”

Lời thật khiến tức giận. Ngụy La giận quá hóa , sự vui vẻ cũng truyền tới ánh mắt, cánh môi khẽ cong lên: “Ngươi Thường Hoằng né?”

Lý Tụng chẳng đúng sai.

Ngụy La đủ , giơ tay lên, trâm cài trong tay áo dính lên lồng n.g.ự.c của Lý Tụng. Nàng từ từ che giấu vui vẻ, đem cây trâm đ.â.m về , đầu trâm bén nhọn dán da , cách vải vóc, truyền đến nhiệt độ lạnh băng: “Lý Tụng, ngươi cho rằng tránh liền thể tranh ?”

Những lời chứa quá nhiều ẩn ý, ánh mắt Lý Tụng rùng , hung dữ nàng: “Ngươi dám thương?”

dám? Chỉ bọn họ tổn thương Thường Hoằng, liền cho nàng tổn thương Lý Tụng ?

Vẻ ngoan tuyệt trong mắt Ngụy La quá rõ ràng, Lý Tụng dự cảm , vội : “Ngươi…”

Lời còn dứt, trâm đ.â.m rách vải vóc, chút lưu tình đ.â.m lồng n.g.ự.c ! Lý Tụng chỉ cảm thấy đau nhức kịch liệt xông tới, cổ họng dâng lên cảm giác ngai ngái, tin trừng mắt Ngụy La, lường nàng thật ngoan tâm hạ thủ, giọng khàn khàn: “Ngụy La…”

Hai bọn họ cây ngô đồng, ngoài thấy dị thường, cũng ai , cây trâm trong tay áo Ngụy La lúc thật sự đ.â.m sâu lồng n.g.ự.c Lý Tụng.

Ngụy La cầm cây trâm, đ.â.m sâu hơn, hận ý trong mắt lan tràn, thể lập tức g.i.ế.c c.h.ế.t Lý Tụng. Nàng thấy vẻ mặt thống khổ của , đột nhiên cảm thấy sung sướng, bây giờ lẽ Thường Hoằng cũng đau như ? Hắn thể chịu đau Thường Hoằng ? Nàng thu tay , nhẹ vuốt lên lông mày nhíu chặt của , hiếm khi, lộ nụ ngọt ngào động lòng : “Lý Tụng, ngươi vì gọi tới? Ngươi gọi, sẽ nhịn g.i.ế.c c.h.ế.t ngươi”.

Ngón tay thiếu nữ mềm mại nhẹ nhàng vuốt ve, nụ ngọt ngào mắt, Lý Tụng càng càng thấy hoảng hốt, loại cảm giác chân thật.

"Ngươi dám..."

Ngụy La chẳng những dừng tay, ngược còn nhón chân lên, ghé tai , chậm rãi nhẹ giọng ,

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-chuc-vuong-phi-bi-ep-nhan/chuong-112.html.]

"Vì dám? Không tới mức ?” Nàng xong, nhẹ nhàng cọ xát vành tai , từ từ, phát tiếng chọc lòng , như một con mèo nhỏ nũng: “Ngươi gọi , bởi vì yêu thích chứ?”

Lúc những lời , khóe môi Ngụy La cong cong, thanh âm ngọt mềm, khiến say mê.

Lý Tụng cắn chặt răng, mềm mại của nàng kề bên . Khiến tự chủ nhớ tới đêm Nguyên Tiêu đó, ôm nàng trong đám , mềm mại như , nhỏ bé như , yếu ớt giống như chạm liền vỡ. rõ, đó chỉ là ảo giác của , nàng con búp bê yếu ớt dễ vỡ, nàng đối với khác đều , đối với chỉ lạnh lùng.

Hắn thầm nghĩ, là vì đây từng ức h.i.ế.p nàng đấy chứ? nào cũng đều nàng hung hăng bắt nạt trở ?

Hắn cho là bản hết sức mâu thuẫn, rõ ràng hận nàng tới nghiến răng nghiến lợi, nhưng nhịn gặp nàng. Bọn họ đều chán ghét đối phương, đây mới là bình thường, nhưng vì nàng thích nàng? Sao thể?

Lý Tụng bừng tỉnh, hồn, hung hăng đẩy nàng , đầu đầy mồ hôi : "Cút!" Ngụy La buông tay, sớm chuẩn lui về hai bước, vững mặt đất.

Thật câu nàng chỉ là suy đoán mà thôi. Bởi vì ánh mắt Lý Tụng nàng thật quen thuộc, đời lúc nàng ở Long Thủ Thôn, mấy tên tiểu tử trong thôn nàng cũng . Nàng rõ, ánh mắt đó biểu hiện ái mộ và khát vọng.

Lý Tụng thể sẽ ái mộ nàng? Lúc mới đầu nàng tin, song trong khoảnh khắc cây trâm đ.â.m xuống, nàng thể tin.

Nếu là ái mộ, thống khổ?

Lý Tụng che ngực, chậm rãi trượt xuống, co , khàn khàn vô lực rống lên một câu: "Ngươi cút cho ..."

Hạ nhân trong viện cuối cùng cũng phát hiện tình huống bên thích hợp, mới đầu cho rằng bọn họ chuyện, thanh âm thấp, rõ nội dung cụ thể. Huống hồ Lý Tụng lên tiếng gọi , bọn họ liền chỉ lo chuyện của , bây giờ mới đầu, liền thấy n.g.ự.c Lý Tụng đầy m.á.u tươi, nhất thời mặt mũi cũng trắng bệch kêu: "Thế tử gia!"

Lý Tụng ho khan một tiếng, phun một búng máu, yếu ớt : "Đỡ trở về phòng."

Hạ nhân thấy n.g.ự.c còn cắm cây trâm, há miệng run rẩy đỡ dậy, Ngụy La một chút: "Có là nàng , nàng …”.

Lý Tụng nhắm mắt , hồi lâu, cuối cùng phun ba chữ: "Cho nàng ." Hạ nhân đành thu hồi ánh mắt, đỡ nhà.

Ngụy La ở trong viện lặng im một lát, liễm mắt, xoay rời khỏi Đông Hạc Viện. Bước chân nàng thong thả, mỗi bước cổ chân liền truyền tới đau đớn.

Nàng cố gắng bước , bước qua ngưỡng cửa, ánh sáng mắt che .

Triệu Giới cách nàng vài bước, mặc áo bào màu thiên thanh thêu hoa văn, phong thần như ngọc, dáng như tùng.

Không chờ cửa bao lâu, thấy bao nhiêu. Thấy nàng , cất bước tiến lên, cái gì cũng hỏi, đưa tay xoa xoa đỉnh đầu nàng, ngữ điệu bất đắc dĩ đau lòng: "Không xuống đất ? A La, vì lời?”

Loading...