TRỌNG SINH CHỨC VƯƠNG PHI BỊ ÉP NHẬN - Chương 127

Cập nhật lúc: 2025-02-12 01:34:38
Lượt xem: 71

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Ngày mồng tám tháng ba, Phủ Anh Quốc Công Thiên Phật Tự ở ngoại thành dâng hương.

Ngày hôm đó, bầu trời trong xanh, gió mát hây hây, là thời tiết để ngoài. Ngụy La thấy thời gian Ngụy Thường Hoằng ở trong nhà, liền dẫn cùng ngoài tản bộ, hít thở khí. Vết thương của Ngụy Thường Hoằng Ngụy La tỉ mỉ chăm sóc cũng hơn nhiều, mắt bắt đầu kết vảy, chờ vảy tróc hết thì vết thương coi như khỏi hẳn.

Lần xuất môn, Ngụy Thường Dẫn và Đại phu nhân cũng cùng. Rất lâu hề lộ diện, hôm nay xuất hiện trong tầm mắt , thật cho khác ngạc nhiên.

Ngụy Thường Dẫn xe lăn bằng gỗ, mặc áo bào màu đen thêu hoa cà, diện mạo gầy gò, phong thái sảng khoái. Giống như mấy năm qua từng đổi, mặt vẫn là vẻ đạm bạc thanh nhã, bên môi mang theo nụ ôn nhu, đối với ai cũng ôn hòa. Gã sai vặt phía đẩy xe lăn khỏi cửa, ngừng chiếc xe ngựa. Đại phu nhân từ xe ngựa xuống, thấp giọng gì đó với , mặt buông lỏng, chăm chú lắng , gò má tuấn mắt.

Thật đáng tiếc, nếu hai chân Ngụy Thường Dẫn vẫn lành lặn, sẽ là tao nhã xuất trần tới thế nào.

Lương Ngọc Dung nhấc rèm vải dệt kim tối màu lên ngoài, nhịn thở dài một tiếng: “A La, chân đại ca ngươi trị ? Có khả năng trị chứ?”

Mấy ngày Lương Ngọc Dung Phủ Anh Quốc Công dâng hương nên cùng . Lương Dục chuẩn sang năm thi khảo võ, Lương Ngọc Dung lạy Bồ Tát, phù hộ thể đạt Võ trạng nguyên. Lúc Ngụy La nghĩ nhiều, dù chỉ nhiều hơn một mà thôi, liền thoải mái đồng ý.

Bây giờ Ngụy La ngược chút hối hận, nếu nàng Ngụy Thường Dẫn cũng , gì nàng cũng cho Lương Ngọc Dung cùng!

Kết cục đời của hai bọn họ rõ mồn một, nếu đời bệnh của Ngụy Thường Dẫn trị , kết cục của bọn họ hơn phân nửa cũng mấy . Cuối cùng vẫn là thống khổ, chi bằng ngay từ đầu quen , như sẽ nảy sinh tình cảm nên .

Đời Ngụy La tận lực ngăn cản bọn họ gặp , mấy năm vẫn . Ngụy Thường Dẫn vốn cũng thường xuyên ngoài gặp , chỉ cần nàng tâm ngăn cản, ngay cả mặt Ngụy Thường Dẫn Lương Ngọc Dung cũng thấy . Thế nên cho tới bây giờ, hai cũng bao nhiêu quan hệ, Lương Ngọc Dung dĩ nhiên cũng yêu Ngụy Thường Dẫn.

Hôm nay cùng Thiên Phật Tự dâng hương, thật là ngoài dự liệu của nàng.

Ngụy La kêu Lương Ngọc Dung buông rèm xuống : “Hẳn là lên … Nghe mấy năm nay Đại bá mẫu cũng tìm nhiều đại phu nhưng thể trị chân cho ca ca.” Nói xong lấy ít đậu phộng đĩa khảm trai nhỏ, bỏ một ít tay Lương Ngọc Dung: “Đừng nữa, ăn đậu phộng , lát nữa tới Thiên Phật Tự, leo đoạn đường núi dài”.

Thiên Phật Tự núi Cô thành, ngọn núi đường dốc khó , xe ngựa căn bản lên . Nếu đến Thiên Phật Tự chỉ thể tự leo lên. Mặc dù như , lên Thiên Phật Tự dâng hương vẫn nườm nượp dứt, khách hành hương như mây. Bởi vì ở đây Bồ Tát chỉ linh nghiệm mà còn một vị cao tăng đắc đạo. Nghe vị cao tăng thông minh tuyệt đỉnh, kiến thức sâu rộng, nếu may mắn cao tăng chỉ điểm, cho dù như thế nào cũng đều sẽ thuận buồm xuôi gió.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-chuc-vuong-phi-bi-ep-nhan/chuong-127.html.]

Đáng tiếc thể vị cao tăng , mỗi ngày chỉ thể gặp một vị khách hành hương, gặp ông một thật dễ dàng.

*** *** ***

Đoàn đến chân núi Thiên Phật Tự, buộc xuống xe ngựa, nắm váy leo lên.

Ngụy Thường Dẫn bất tiện, đành để cho một hạ nhân cõng lên núi. Mới đầu cũng gì, lúc leo đến giữa sườn núi, Lương Ngọc Dung hâm mộ bóng lưng Ngụy Thường Dẫn phía , cảm khái : “Không thể cũng chỗ nha”.

Người tới đây phần lớn là dưỡng nữ nơi khuê phòng, phụ nữ và trẻ con cổng cổng bước, ít khi đường núi dài như . Đại đa đều mệt chịu nổi, cường ngạnh chống đỡ tiếp tục leo lên. Bây giờ thấy Ngụy Thường Dẫn cõng, lộ vẻ hâm mộ cũng là bình thường.

Chỉ là lời của cô nương quá mức tim phổi .

Ngụy La liếc Lương Ngọc Dung quở trách một cái, lắc lắc đầu, tiếp tục leo lên: "Nếu để cho Đại bá mẫu thấy mấy lời của ngươi, nhất định sẽ tức giận”.

Cũng thôi, mấy năm nay Đại bá mẫu vì chân của Ngụy Thường Dẫn mà sầu tới bạc tóc, Lương Ngọc Dung mấy lời , thật sự là ở trong phúc mà phúc.

Ngụy Thường Hoằng bước chân thoải mái ở phía dừng , chờ Ngụy La cùng, giơ tay áo giúp nàng lau mồ hôi trán: “A La, tỷ mệt ? Có cõng tỷ ?”

Ngụy La xác thực mệt mỏi, điều nàng càng khiến Ngụy Thường Hoằng mệt, cho nên lắc đầu từ chối.

Lại thêm một nén nhang, hai chân Ngụy La bủn rủn, càng càng chậm. Nàng ngẩng đầu lên, mặt là bậc thang cao vút trong mây, vẫn như cũ thấy Thiên Phật Tự , nhất thời nàng chút nhụt chí. Đi nửa canh giờ còn tới, đến tột cùng là tới khi nào chứ?

Ngụy Thường Hoằng Ngụy La mệt mỏi, cũng gì, xổm xuống đưa lưng về phía nàng: "Lên đây , cõng tỷ. Đệ sợ mệt”.

Lúc Ngụy La cũng từ chối nữa, khách khí leo lên lưng Ngụy Thường Hoằng, ôm cổ , con ngươi cong lên, khẽ : “Thường Hoằng thật !”

Ngụy Thường Hoằng nhàn nhạt lộ ý , nhấc lên, cõng Ngụy La lên núi.

Loading...