TRỌNG SINH CHỨC VƯƠNG PHI BỊ ÉP NHẬN - Chương 13
Cập nhật lúc: 2025-02-03 08:19:20
Lượt xem: 215
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Hai thành sáu năm, Ngụy Côn bao giờ dùng giọng điệu chất vấn bà.
Tính nết của Ngụy Côn so với những lão gia ở Phủ Anh Quốc Công tương đối ôn hòa, ông táo bạo giống Đại lão gia, xúc động giống Nhị lão gia; Ngụy Côn là quân tử hiền hậu, nho nhã lễ độ. Đỗ thị bởi vì coi trọng tính của Ngụy Côn, lúc cho dù rõ trong lòng ông Khương Diệu Lan cũng để ý một lòng gả Phủ Anh Quốc Công.
Sau khi thành , Đỗ Nguyệt Doanh dùng trăm cách lấy lòng Ngụy Côn, ngay cả chuyện phòng the cũng ngoại lệ; thậm chí một thời gian, bà suốt ngày vắt óc tính kế thể khiến ông khoái hoạt. Đỗ thị cho rằng địa vị của trong lòng Ngụy Côn thể dần dần thế Khương Diệu Lan, dù thì nữ nhân cũng , mà bà thể cùng ông trải qua nửa đời . từ từ, Đỗ thị phát hiện, bà mãi vẫn thể tiến lòng Ngụy Côn. Ông đối với bà , nhưng vô cùng khách khí, xuất phát từ tình cảm. Bọn họ ban ngày tương kính như tân, ban đêm chuyện phòng the cũng giống như đang thực hiện nghĩa vụ. Mỗi một xong việc, ông lời tri kỷ nào, lật liền ngủ.
Lúc đầu Đỗ Nguyệt Doanh còn thể chịu đựng; cho tới một ngày bà phát hiện gối đầu của Ngụy Côn một túi thơm còn mới nữa.
Túi thơm thêu hình uyên ương nghịch nước, đây là một đồ án bình thường, đường may cũng tinh xảo, liền là đồ do học nữ hồng lâu . Đỗ Nguyệt Doanh tưởng ông dùng túi thơm lâu nên hư, cũng để bụng, dù cũng chỉ là đồ cũ; hơn nữa, túi thơm ở Phủ Anh Quốc Công dạng gì mà , vì thế bà liền cho nha ném .
Hôm đó Ngụy Côn trở về, phát hiện thây túi thơm ; ông nổi giận, sắc mặt xanh mét, so với việc nổi giận còn khiến khác thấy đáng sợ hơn. Ngụy Côn hỏi nha ném túi thơm ở , nha ném ở hậu viện, ông cũng lời nào, mắt đỏ hồng hậu viện tìm.
Gấp gáp như , điên cuồng như , giống như cái túi thơm đó là gốc rễ sinh mạng của ông; túi thơm Ngụy Côn cũng sống nổi nữa.
Sau Đỗ Nguyệt Doanh mới , túi thơm đó là do Khương Diệu Lan thêu. Lúc Khương Diệu Lan đang thai, mỗi ngày chỉ thể thêu một chút, túi thơm thêu xong thì đứa nhỏ cũng chào đời. Đây là món đồ cuối cùng nàng lưu cho Ngụy Côn, cũng là thứ duy nhất còn . Khó trách Ngụy Côn coi nó như bảo bối.
Đó cũng là đầu tiên Đỗ thị nhận tức rõ tầm quan trọng của Khương Diệu Lan trong lòng Ngụy Côn.
Chuyện giống như một cái gai đ.â.m lòng Đỗ thị, càng đ.â.m càng sâu. Bà dần dần phát hiện , khắp nơi trong cuộc sống đều bóng dáng của Khương Diệu Lan. Giống như Ngụy Côn thường túi thơm mà xuất thần; giống như khi Ngụy Côn thấy Ngụy La và Ngụy Thường Hoằng đều sẽ sung sướng; giống như Ngụy Côn đối với Ngụy La hơn Ngụy Tranh…. Thời gian càng dài, Đỗ thị càng hận Khương Diệu Lan, hận thể đem hai đứa nhỏ của nàng trừ bỏ; mắt thấy thì lòng phiền!
Cho nên bà mới âm thầm lên kế hoạch như !
Chỉ đem bộ dấu còn của Khương Diệu Lan xóa bỏ, Ngụy Côn mới thể thấy bà và Tranh tỷ nhi.
Đỗ thị cứ nghĩ chuẩn chu đáo, nhất định sẽ thất thủ. Ai nha đầu Ngụy La ở đường bỗng nhiên gây sự, đột nhiên giống như một khác, đổi kế hoạch của bà. Đỗ thị cắn chặt răng, để lộ bộ dạng chột ; bà chậm rãi , rõ ràng hỏi: “Lão gia thể nỏi như ? Hôm nay mang A La Hộ Quốc tự dâng hương, khi khỏi nhà lão gia cũng . Chẳng lẽ lão gia quên ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-chuc-vuong-phi-bi-ep-nhan/chuong-13.html.]
Chính là vì quên cho nên mới hỏi như . Tay Ngụy Côn nắm chặt thành ghế, cố gắng khống chế cảm xúc bản : “Vậy vì A La về ? A La theo bà ngoài, bà chăm sóc nó cho , nếu A La xảy chuyện gì bà ăn với thế nào, hả!”
Đỗ thị Ngụy Côn răn dạy mặt hạ nhân, chỉ cảm thấy mặt mũi của cũng mất hết . Bà theo bản năng biện giải cho : “A La một thị vệ võ công cao cường bắt , thị vệ đó lai lịch gì…”
Lời còn xong, Kim Lũ rốt cuộc nhịn , đẩy đám nha đang hai bên , bùm một tiếng quỳ xuống mặt Ngụy Côn: “Lão gia, nô tỳ đều thấy tất cả. Cầu lão gia chủ cho tiểu thư!” Hốc mắt nàng phiếm hồng, phẫn nộ Đỗ thị, tiếp tục trần thuật: “Phu nhân từ Hộ Quốc tự trực tiếp về phủ mà mang Tứ tiểu thư trong rừng, Trong rừng hai tên buôn … Nô tỳ chính tai thấy phu nhân đem tiểu thư bán cho bọn họ, còn họ đem tiểu thư càng xa càng . Lão gia, nếu lão gia tin, thể kêu lục soát, hai tên buôn nhất định còn ở gần đó!”
Ngụy Côn nắm chặt tay, thẳng Đỗ thị: “Những gì nàng là thật?”
Đỗ thị Đậu ma ma đỡ, tập trung suy nghĩ một lát, cắn răng : “Tên nô tỳ nhất định đang bậy! Thiếp căn bản hai họ. Ngươi chúng chuyện, chứng cớ ? Nếu chứng cớ, đừng trách đối với hạ nhân khách khí!”
Rõ ràng bà lúc ở trong rừng như , lúc đó còn hai là thợ săn. Vậy mà về tới Phủ Anh Quốc Công, liền hai . Kim Lũ hận Đỗ thị độc ác, lúc cũng quản chủ tớ khác biệt, hận thể dứng dậy vạch trần mặt nạ của : “Nô tỳ và Phó ma ma đều thể chứng, lúc đó Tứ tiểu thư cũng mặt. Phu nhân nếu tin, bằng gọi Tứ tiểu thư hỏi một chút. Tiểu hài tử láo bao giờ!”
Trước khi bọn họ trở về, Ngụy La vốn hết với Ngụy Côn .
Ngụy Côn lúc đang thương tâm cho nữ nhi, Ngụy La còn nhỏ tham dự những chuyện như , chỉ : “A La trở về với , phu nhân cần nàng, phu nhân đem nàng bán , còn hỏi nàng sai cái gì?” Nói tới đây, hốc mắt Ngụy Côn đỏ hồng, ông trừng mắt Đỗ thị: “Ta cũng hỏi bả. A La mới tuổi, nó gì để bà như thế?”
Ánh mắt bao hàm phẫn nộ. xa lạ vô cùng, khiến chân tay Đỗ Nguyệt Doanh cũng mềm nhũn hết cả. Đỗ thị há miệng thở dốc, tiếng nào.
Bởi vì, bà thể chịu đựng đươc, hận thể cho tỷ Ngụy La lập tức biến mất. Chỉ cần như , thế giới của bà sẽ thanh tịnh; bà, Ngụy Côn và Tranh tỷ nhi chính là một nhà, hai đứa trẻ là gì cả!
Hai đứa trẻ là gì mà dám ngăn cách bọn họ?
Đậu ma ma thấy lời Ngụy Côn , giống như tìm thấy cơ hội sống, bạo biện : “Lão gia mới tiểu thư về , nếu phu nhân bán Tứ tiểu thư , dễ dàng buông tha nàng như ? Nhất định là thị vệ xúi giục gì . Tứ tiểu thư còn nhỏ tuổi, hiểu chuyện, mới học mấy lời …”