TRỌNG SINH CHỨC VƯƠNG PHI BỊ ÉP NHẬN - Chương 140
Cập nhật lúc: 2025-02-12 02:44:26
Lượt xem: 123
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Ngụy La thẳng, mắt ngước lên .
Vừa , Ngụy La bỗng nhiên ngẩn ngơ, bởi vì cạnh Trần Hoàng Hậu ai khác chính là Triệu Giới~
Triệu Giới mặc cẩm bào xanh đen thêu thị đế khoa văn, lấy tay chỉ chỉ, mỉm nàng.
Ngụy La ngẩn , vội vàng thu hồi tầm mắt, quy củ ghế hoa hồng ghế Hoàng Hậu. Đáng tiếc vị trí của nàng , Triệu Giới đối diện nàng, nàng ngẩng đầu là thấy ánh mắt của . Triệu Giới cố tình thu liễm, con ngươi đen nhánh thỉnh thoảng nàng, cho nàng chút tự nhiên.
Tại Triệu Giới ở chỗ ? Truyền nàng cung là ý của Trần Hoàng Hậu ý của ? Có chuyện gì gấp ?
Trong lúc Ngụy La còn hiểu gì, Trần Hoàng Hậu giải đáp thắc mắc của nàng: “Không lâu nữa Lưu Ly tới tuổi cập kê mười lăm, ngày đó cần một hỗ trợ lễ cập kê. Bản cung nghĩ tới nghĩ lui cũng tìm thích hợp, Trường Sinh nhắc tới ngươi, lúc bản cung mới nhớ tới, tuổi ngươi và Lưu Ly tương tự, là tỷ , thật thích hợp”. Sau đó Trần Hoàng Hậu mỉm nàng: ‘Không ngươi nguyện ý ?”
Ngụy La nghiêng đầu, vô thức hỏi: “Trường Sinh?”
Trần Hoàng Hậu che miệng : “Đây là nhũ danh của Giới Nhi, bản cung gọi từ nhỏ quen, nhất thời quên sửa miệng”.
A… Ngụy La ngẩng đầu đối diện, chỉ thấy sắc mặt Triệu Giới chút biến hóa. Không nghĩ một uy nghiêm như nhũ danh đáng yêu như thế, thật thể tưởng tượng nổi.
Ngụy La suy nghĩ một chút, gật đầu : “Nếu là lễ cập kê của Lưu Ly, dân nữ tất nhiên nguyện ý mặt. Chỉ là dân nữ từng hỗ trợ bao giờ, nhiều việc quen, đến lúc đó sợ sẽ rối loạn trận tuyến…”
Trần Hoàng Hậu việc gì đáng ngại, ôn nhu an ủi: “Trước lễ cập kê chuẩn nhiều, đến lúc đó ngươi thường cung, sẽ chuyên xướng lễ dạy ngươi gì, cần sợ hãi”.
Lúc Ngụy La mới an tâm, gật đầu Trần Hoàng Hậu, khẽ mỉm : "Được, phiền Hoàng Hậu Nương Nương quan tâm”.
Ngụy La hiểu quy cũ, là cô nương khiến khác yêu thích. Trần Hoàng Hậu chỉ gặp nàng lúc nàng còn nhỏ, bây giờ nàng trưởng thành, ngờ trổ mã như . Lúc nãy Ngụy La mới tiến cũng khiến Trần Hoàng Hậu kinh ngạc một lát.
Trần Hoàng Hậu quen mỹ nhân, hậu cung nào dung mạo , ngay cả Cao Đan Dương Phủ Trấn Quốc Công, Lý Tương Phủ Nhữ Dương Vương đều là mỹ nhân nổi danh của Thành Thịnh Kinh. Mỗi các nàng đều điểm riêng, vốn tưởng đó là nhan sắc xinh cực độ, bây giờ thấy Ngụy La, Trần Hoàng Hậu thấy các nàng đủ rực rỡ. Tiểu cô nương trưởng thành đúng, da thịt như tuyết, eo nhỏ, trắng như ngọc, quả nhiên là tiên tư dật mạo. Hơn nữa giọng của nàng mềm mại êm tai, khác thấy tâm can liền trở nên yếu mềm, là ưu vật cũng quá đáng.
Trần Hoàng Hậu nhớ tới chuyện cũ năm đó, cầm lọ thuốc hít màu phấn mạ vàng hoa văn hình hoa cỏ, nhịn cảm khái : “Năm tháng thật buông tha một ai, năm đó ngươi và Lưu Ly đều nhỏ như …” Trần Hoàng Hậu ngẩng đầu lên trời đo đo một chút: “Bây giờ đều lớn như ”.
Ngụy La cong môi, : " Hoàng Hậu Nương Nương vẫn giống như năm đó, gì đổi”.
Cái miệng nhỏ thật ngọt, nữ nhân nào thích mấy lời . Ý mặt Trần Hoàng Hậu sâu hơn một chút, ánh mắt Ngụy La cũng từ ái hơn nhiều: “Đứa nhỏ …Trong lòng bản cung cảm kích ngươi, năm đó Lưu Ly chịu uống thuốc, chỉ ngươi biện pháp. Bây giờ thể nó hơn, hơn phân nửa công lao là của ngươi. Lần truyền ngươi cung, cũng một phần tâm tư như , nghĩ với ngươi một tiếng cảm ơn”.
Tất nhiên Ngụy La dám nhận, gấp gáp : “Hoàng Hậu Nương Nương còn phí tâm nhiều hơn dân nữ”.
Câu khiến hốc mắt Trần Hoàng Hậu phiếm hồng.
Những năm bà vì Triệu Lưu Ly tốn bao tâm tư, đại để chỉ bà hiểu rõ. Có đôi khi đêm ngủ cũng yên, lo lắng tỉnh dậy Lưu Ly liền bệnh nặng, đoạn thời gian đó mỗi ngày bà đều hốt hoảng lo sợ, cũng trôi qua thế nào. Trần Hoàng Hậu vì thế chút cảm khái, cũng may bây giờ Lưu Ly hiểu chuyện, tự chăm sóc , hơn nữa còn Dương Chẩn ở bên cạnh bảo vệ, bà mới yên tâm hơn.
Trần Hoàng Hậu Ngụy La bằng con mắt khác, cảm thấy càng càng thích, đây là tiểu cô nương hiểu chuyện, chuyện chạm đến tâm khảm của bà. Trần Hoàng Hậu kêu Thu ma ma lấy một hộp gấm từ gỗ tử đàn, đưa tới cho Ngụy La: “Bản cung đồ vật nào khác, đây là đồ trang sức năm xưa lúc bản cung cung mẫu đưa cho bản cung, bây giờ tặng cho ngươi”.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-chuc-vuong-phi-bi-ep-nhan/chuong-140.html.]
Trong hộp là một bộ trang sức phù dung bằng vàng, mặt khảm hồng ngọc trong suốt, liền vô giá. Khó chính là tâm ý của Trần Hoàng Hậu, Ngụy La lai lịch của nó, liền dám nhận, mở miệng cự tuyệt: "Dân nữ..."
Trần Hoàng Hậu cố ý nghiêm mặt, uy hiếp: “Nếu ngươi cầm, chính là chịu tiếp nhận lòng ơn của bản cung”.
Ngụy La nàng nào dám nghĩ như ? Ngụy La chút oan uổng, đành cầm lấy, chân thành : “Đa tạ Hoàng Hậu Nương Nương”.
Nói xong, Trần Hoàng Hậu lưu nàng vài câu, lời khách khí, thần thái ôn hòa, giống như Hoàng Hậu chuyện với dân nữ, mà giống như trưởng bối lôi kéo tiểu bối chuyện nhà hơn.
Ước chừng qua một canh giờ, Ngụy La thấy cũng còn sớm liền dậy cáo từ. Trần Hoàng Hậu lưu nàng , dù bên ngoài cũng đang mưa, tối muộn đường dễ , sợ sẽ gặp mưa lớn, kêu Thu ma ma che dù đưa nàng cửa Khánh Hi Cung.
Lúc , Triệu Giới để chén xuống, lên, phủi phủi cẩm bào : “Mẫu hậu, trong phủ nhi thần việc, cũng nên về thôi”.
Trần Hoàng Hậu nghi ngờ, gật đầu : “Mẫu hậu nhớ lúc con tới mang dù. Con chờ một lát, Thu ma ma đưa dù tới ”.
Triệu Giới gật đầu đồng ý.
Không lâu , Thu ma ma từ trong buồng , tay cầm hai cái dù, một cái cho Ngụy La, một cái cho Triệu Giới.
Triệu Giới cầm cả hai, ở hành lang nhỏ với Thu ma ma: “Ngươi về , bản vương và Tứ cô nương cùng đường, vặn đưa nàng Khánh Hi Cung”.
Thu ma ma nghĩ nhiều, gật đầu đồng ý, Ngụy La một cái xoay về. Thu ma ma nghĩ xem, khi nào mà Triệu Giới yêu cầu đưa một cô nương về chứ? Ngụy La bóng lưng Thu ma ma rời , chút bất đắc dĩ.
Triệu Giới rũ mắt tiểu cô nương, cất bước tới bên cạnh nàng: “Đi thôi!”
Ngụy La đành nhấc váy theo Triệu Giới. Bọn họ hành lang nhỏ, bên ngoài là tiếng mưa tí tách, mưa như hạt châu rơi mặt đất, b.ắ.n tung tóe hành lang, từng đợt ẩm kéo tới.
Bước chân Triệu Giới nhanh, đại khái là chiếu cố bước của nàng, từ đầu đến cuối vẫn thong thả chậm rãi đằng , chuyện với nàng, cũng đầu nàng.
Cuối cùng cũng tới cuối hành lang nhỏ, phía là đường khỏi Khánh Hi Cung. Ngụy La bước nhanh đuổi theo Triệu Giới, dừng cách ba bốn bước: “Tĩnh Vương ca ca, cho một cái dù”.
Ngụy La , đưa tay , bàn tay nho nhỏ, lòng bàn tay giơ mặt , tuyệt khách khí.
Triệu Giới dừng bước, xoay nàng, cách giữa hai bọn họ, nhếch cánh môi, giễu cợt : “Đứng xa như , bản vương đưa cho ?”
Ngụy La suy nghĩ một chút, đành bước tới, gần Triệu Giới hơn một chút.
Ai ngờ vẫn đưa dù cho nàng, đưa mắt chăm chú nàng một lát, chậm rãi cúi . Đôi mắt đen nhánh sáng ngời của Triệu Giới đối diện nàng, cách giữa hai lúc đó chỉ một lóng tay, cũng quá gần .
Ngụy La vô thức lui về , Triệu Giới nhúc nhích nàng, môi mỏng khẽ mở, từng chữ từng chữ hỏi:
"Muội đang trốn ?"