TRỌNG SINH CHỨC VƯƠNG PHI BỊ ÉP NHẬN - Chương 156
Cập nhật lúc: 2025-02-12 08:17:11
Lượt xem: 113
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Trần Hoàng Hậu ở đây lâu, lên : “Bản cung trở về nghỉ ngơi , Lý Tương ở chỗ . Khi nào học thuộc kêu báo một tiếng, Thu ma ma thể đưa bất kỳ câu hỏi nào”. Nói xong, bà Cao Dương Trưởng Công Chúa, dịu giọng một chút: “Trưởng Công Chúa theo bản cung phòng trong chuyện, là chờ ở đây?”
Ngữ khí Triệu Huyên trầm xuống, lãnh đạm : “Đa tạ hảo ý của đại tẩu, ở đây với Tương Nhi là ”.
Trần Hoàng Hậu gật đầu, cũng miễn cưỡng, qua Lý Tương, đó : “Ngươi cũng đừng trách bổn cung hà khắc, Lý Tương mười ba , bao lâu nữa sẽ gả . Quy củ , đến nhà chồng sẽ chịu ủy khuất, bản cung cũng là vì nghĩ cho tương lai của nàng ”.
Triệu Huyên oán giận vô cùng, nhưng vẫn cúi cảm tạ, tình nguyện : “Đại tẩu đúng… Muội sẽ quản giáo Tương Nhi thật ”.
Trần Hoàng Hậu ừ một tiếng, nhiều nữa, bên trong.
*** *** ***
Bên trong Thần Hoa Điện.
Ngụy La lập tức hồi phủ, mà Triệu Lưu Ly năn nỉ ở bồi nàng .
Ngụy La suy nghĩ một chút, dù cũng chuyện gì gấp rút, hơn nữa tâm tình nàng , nàng ở lâu một chút cũng . Vừa liền Triệu Lưu Ly vẫn còn bực Dương Chẩn, nháy mắt ngày sắp hết nhưng vẫn thấy bóng dáng , đến cùng là bận gì chứ?
Ánh tà dương phía tây, hoàng hôn tứ hợp, nhanh trời sẫm tối.
Triệu Lưu Ly dùng bữa tối với Ngụy La, hai quanh bàn gỗ tròn mặt bàn bằng đá cẩm thạch, bàn bày từng món ăn trong cung. Ngụy La uống xong một chén canh sò hầm nước dừa và táo đỏ, thấy bát cháo mặt Triệu Lưu Ly vẫn vơi tí nào, nhịn quơ tay mặt nàng : “Lưu Ly, ngươi đang nghĩ gì? Sao ăn cơm, đồ ăn đều lạnh cả ”.
Triệu Lưu Ly giật hồn, cầm thìa bạch ngọc lên múc từng muỗng cháo sò, chậm chạp cho miệng, bộ dáng tập trung.
Ngụy La thầm thở dài, chuyện như nàng cũng tiện miệng, chỉ thể giả vờ như cái gì cũng .
Chỉ là thức ăn trong cung thật sự ngon… Nàng gắp một miếng bánh ngọt củ sen hoa quế, cắn một cái, ngọt mềm, ăn liền một lúc ba cái. Đang ăn đến cái thứ tư, một bóng dáng đen sì nhảy bàn tròn, nàng ngẩng đầu - - chỉ thấy Dương Chẩn đang ngoài bậc cửa, áo xanh, đồng tử đen nhánh, bình tĩnh Triệu Lưu Ly.
Triệu Lưu Ly chắc cũng thấy , điều trong lòng nàng đang giận, vùi đầu gắp một miếng Phỉ thúy tam ti cho miệng, miệng phình . Triệu Lưu Ly chăm chú ăn cơm, Dương Chẩn.
Dương Chẩn là thị vệ, thể trong phòng, chỉ thể chờ ngoài cửa. Hắn Triệu Lưu Ly, giọng nhỏ khàn khàn gọi một tiếng: “Điện hạ…”
Rất lâu, Triệu Lưu Ly mới bằng lòng ngẩng đầu . Gương mặt nhỏ nhắn của nàng khẩn trương, cứng rắn hỏi: “… Ngươi ?”
Dương Chẩn vốn kiệm lời, cũng cách giải thích, đối với câu hỏi của Triệu Lưu Ly chỉ : “Công chúa theo ngoài một chuyến”.
Triệu Lưu Ly giơ đũa bạc lên, chọc chọc hạnh nhân mặt: “Dương Chẩn ca ca , ngoài với ngươi ”.
Rốt cuộc vẫn còn giận , trách cả ngày xuất hiện.
Dương Chẩn Triệu Lưu Ly, thể cao lớn rắn rỏi ngay cửa, ánh chiều tà chiếu , một trơ trọi đó, chân tay chút luống cuống.
Ngụy La nhúng tay chuyện của bọn họ, vùi đầu âm thầm ăn cơm.
Rất lâu , Dương Chẩn cuối cùng thỏa hiệp, từ tốn : “Hôm nay là sinh nhật của công chúa, chuẩn lễ vật cho ngài”.
Mắt Triệu Lưu Ly mở to, ngẩng đầu , mất hứng lúc nãy quét sạch: “Thật ? Là lễ vật gì?”
Trên gương mặt lãnh đạm của Dương Chẩn lúc cũng hiện lên một chút vui vẻ, môi mỏng khẽ nhếch lên: “Thật”. Dừng một chút tiếp: “Công chúa ngoài với một chuyến ”.
Bây giờ trong phòng ngoài, hầu hạ bên cạnh đều là tâm phúc của Triệu Lưu Ly, một là Vân Tử, một là Vân Thư. Hai họ cũng đều chuyện của công chúa và Dương Chẩn, mà Lưu Ly cũng từng dặn qua, sẽ lắm miệng mặt Trần Hoàng Hậu.
Triệu Lưu Ly vô cùng động tâm, nghiêng đầu thoáng qua Ngụy La: “A La…” Hóa còn nhớ nàng ở đây nha!
Ngụy La như nghĩ gì đó:”A” một tiếng, hai hàng mi dài như nan quạt run rẩy, lát : “Ngươi … Cái gì cũng ”.
Triệu Lưu Ly nàng liền yên lòng, cảm kích : “Vậy ngoài một chuyến, ngươi dùng bữa xong, kêu ca ca đưa ngươi về”.
Ngụy La , động tác gắp thức ăn dừng một chút, câu “Không cần” còn khỏi miệng, Triệu Lưu Ly theo Dương Chẩn ngoài .
Ngụy La chép môi, cũng còn hứng dùng bữa nữa. Nàng chống cằm, bỗng nhiên sa trầm tư.
Dương Chẩn bạn với Triệu Lưu Ly lâu như , chuyện đều nghĩ cho nàng , Triệu Lưu Ly vẫn là yêu Dương Chẩn. Triệu Giới mặc dù lúc nào cũng ở bên cạnh nàng, nhưng thật sự đều nghĩ cho nàng, nàng đối với Triệu Giới thì ?
*** *** ***
Sau khi ăn xong, Ngụy La thấy Triệu Lưu Ly chậm chạp về, liền hậu viện một chút, thuận tiện vài vòng cho tiêu thực.
Phía Thần Hoa Điện một hoa viên thật lớn, trong hoa viên ít các loại hải đường, mỗi hoa nở, khắp sân đều là những đóa hoa thơm ngào ngạt, diễm lệ xinh . Sau khi hoa tàn, còn thể quả hải đường đỏ tươi chói mắt, ngọt giòn, Triệu Lưu Ly thích ăn nhất.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-chuc-vuong-phi-bi-ep-nhan/chuong-156.html.]
Bây giờ đúng là thời điểm hoa nở, đáng tiếc là chạng vạng, thấy rõ hoa, chỉ thể thấy ánh trăng mù sương và những ngôi thưa thớt trời.
Ngụy La để cung nữ theo , tự con đường nhỏ đầy đá xanh. Nàng bao lâu, liền thấy gốc hải đường lớn xa hai đang , chính là Dương Chẩn và Triệu Lưu Ly.
Ngụy La dừng bước, tiện quấy rầy hai họ. Nàng xoay rời , liền thấy Dương Chẩn lấy ở một cái túi vải, mở miệng túi, trong nháy mắt bỗng nhiên sáng ngời, vô đom đóm từ trong túi bay , mang theo sắc vàng lấp lánh, chiếu sáng một mảnh đất trời.
Đom đóm bay bốn phía, mang theo ánh sáng bay lượn, từ từ chiếu sáng bầu trời và những khóm hải đường xung quanh. Giống như tinh linh từ trời giáng xuống, tráng lệ, sáng chói.
Có một con đom đóm bay tới mặt Ngụy La, vòng quanh đỉnh đầu nàng mấy vòng nhẹ nhàng bay mất.
Ngụy La hai cách đó xa, Triệu Lưu Ly hiển nhiên cũng một màn rung động, ngây ngốc một lát, đó mới phản ứng, hỏi Dương Chẩn: “Dương Chẩn ca ca cả ngày thấy, là vì cho xem cái ?”
Dương Chẩn gật gật đầu, hỏi: “Có thích ?”
"Thích!" Triệu Lưu Ly chút do dự gật đầu, ngẩng đầu những con đom đóm bay càng lúc càng xa, trong mắt ngập tràn ánh sáng: “Thật xinh ”.
Có vài con đom đóm bay , quanh hai họ, từng vòng từng vòng.
Dương Chẩn mấy đưa tay , cuối cùng đều hạ xuống, thong thả mà chân thành : “Công chúa thích là ”.
Hai mắt Triệu Lưu Ly đầy ý , nàng thu hồi ánh mắt, chắp tay cây hải đường: “Dương Chẩn ca ca, cúi xuống một chút, lời ”.
Dương Chẩn lời cúi : “Công chúa gì?” Triệu Lưu Ly tiếp, chỉ lặp : “Cúi thấp một chút”. Dương Chẩn cúi thấp hơn nữa.
Cho đến khi đầu ngang bằng lỗ tai Triệu Lưu Ly, nàng mới hài lòng.
Triệu Lưu Ly nheo mắt, đến hai mắt cong cong. Nàng nam nhân kiệm lời mặt, mày kiếm tuấn, đôi môi lạnh lùng, cuối cùng nhón chân lên, báo hôn lên môi .
Dương Chẩn cứng đờ .
Đôi môi mềm mại ấn lên, nhanh nhẹ. Nếu ngoài miệng còn lưu mùi thơm nhàn nhạt của nàng, cho rằng cái chớp mắt của chỉ là ảo giác.
Dương Chẩn chậm rãi thẳng , bộ dáng tươi chân thành của tiểu cô nương mặt. Nàng như một con mèo nhỏ ăn vụng thành công, rõ ràng chuyện khác như , nhưng giống như hề để ý, chỉ chớp mắt : “Dương Chẩn ca ca lúc nào cũng gì, trong lòng ca ca chất chứa nhiều chuyện cũng . Bất quá ca ca cũng , để ca ca…” Triệu Lưu Ly mím môi, chút ngượng ngùng, hồi lâu mặt ửng hồng, : “Hôn ”.
Dương Chẩn kinh ngạc, thẳng Triệu Lưu Ly.
Trong khoảnh khắc, cuối cùng nhịn , cúi ôm lấy vòng eo mềm mại của nàng, đè nàng lên cây hải đường lưng, môi mỏng ấn lên môi hồng mềm mại thơm ngát, cùng nàng dây dưa triền miên.
*** *** ***
Cách cây đại thụ xa, Ngụy La thấy một màn , liền một bàn tay từ đằng che mắt. Lại còn âm thanh trầm thấp quen thuộc vang lên: “Đừng ”.
Ngụy La: “…”.
Mắt ngăn trở, chỉ còn một tối đen khiến nhiệt độ cơ thể của nam nhân đang dán lên nàng càng thêm rõ ràng. Ngụy La giãy giụa theo thói quen, Triệu Giới dùng tay ôm eo nàng, cằm đặt vai nàng, thở ấm áp của phả lên cổ nàng: “A La, cũng hôn như ”.
Ngụy La dừng phản kháng, mím môi : “Không ”.
Hôm nay ở tấm bình phong hôn nàng, thiếu chút nữa Trần Hoàng Hậu phát hiện. Nàng còn tìm tính sổ, bây giờ ở mặt Triệu Lưu Ly và Dương Chẩn hôn nàng, còn lâu nàng mới đồng ý!
Đây chỗ thích hợp để chuyện, Triệu Giới nắm tay nàng, dẫn nàng rời xa chỗ , đến khóm hoa hải đường tươi phía cây hải đường lớn.
Lá cây rậm rạp, che lấp vô cùng , lo khác thấy.
Ngụy La lúc mới nhớ gì đó, hỏi: “Ca ca chuyện giữa Lưu Ly và Dương Chẩn? Ca ca ngăn cản ?”
Triệu Giới nhớ Ngụy La một ngày, lúc chỉ ôm nàng. Hắn lưng nàng, hai tay vòng qua eo nàng, má dán lên gò má non nớt của nàng, đối với chuyện của khác lãng phí miệng lưỡi: “Dương Chẩn là trung thành thành thật, sẽ cô phụ Lưu Ly!”
Chỉ ? Hắn cũng quá phóng khoáng . Nàng còn tưởng Triệu Giới chắc chắn sẽ phản đối.
Nếu Triệu Lưu Ly Triệu Giới nghĩ , chắc sẽ hối hận mấy bữa còn giấu Triệu Giới lén lén lút lút với Dương Chẩn. Sớm còn lo lắng gì!
Triệu Giới xong câu đó, lúc lâu cũng gì.
Hắn nghiêng đầu, hôn lên hai má Ngụy La. Tiểu cô nương tránh, liền theo nàng, ngậm lấy vành tai mềm mại khéo léo, nhẹ nhàng gặm cắn mút nó. Thân thể nhỏ xinh trong lòng khẽ run, vẫn là nỡ để nàng hốt hoảng lo sợ, tay buông lỏng, khàn giọng : “A La, bản vương sẽ Thiểm Tây một chuyến, lẽ một hai tháng nữa mới về”. Nói xong, dừng một chút, dán lên mặt nàng: “Chờ trở về, liền hủy bỏ hôn sự với Tống Huy, gả cho ?”