Cao Đan Dương xong một lúc lâu, cũng thấy Ngụy La phản ứng gì. “A La ?” Cao Đan Dương gọi.
Ngụy La mở mắt, đôi mắt to đen nhánh sáng ngời khẽ chớp. Nghi hoặc “Ân” một tiếng.
Một tiếng vô cùng uyển chuyển, lười biếng kiều mỹ, khiến mềm nhũn cả xương. Ngay cả một cô nương như Cao Đan Dương, giây phút cũng thể thừa nhận, âm thanh , cả nàng đều thấy ngứa ngáy. Nhìn tiểu cô nương đối diện một chút, gò má mềm mại ấm áp vui vẻ, trắng ngần, để lộ bên ngoài làn da trắng nõn mịn màng, ánh mặt trời gần như trong suốt, quả nhiên là bộ dáng tuyệt da thịt như tuyết, hoa nhường nguyệt thẹn. Cao Đan Dương tự nhận dung mạo kém, nhưng ở mặt Ngụy La, một chút ưu thế cũng .
Nếu Triệu Giới thích Ngụy La, nàng phần thắng.
Nghĩ tới đây, tâm tình Cao Đan Dương trầm xuống, mím môi một tiếng, từ từ : “A La thấy mấy lời của tỷ ? Tỷ là cô nương , việc, năng đều theo quy củ, chỉ là Tĩnh biểu ca còn thú thê, vẫn là nên cách. Miễn cho khác thấy hiểu lầm thì ”.
Sau khi Ngụy La xong, ung dung gật đầu, giống như tán đồng mấy lời của Cao Đan Dương: “Cao tỷ tỷ đúng. Phủ Tĩnh Vương đúng là thường đến, hôm nay nếu Lưu Ly kéo tới, cũng sẽ tới. Huống gì đường ở đây cũng nhớ, còn Cao tỷ tỷ quen thuộc chỗ như ”. Nói xong, đôi mắt trong suốt cong lên, khách khí : “Hôm nay đa tạ Cao tỷ tỷ chỉ bảo, nếu còn việc gì thì về ”.
Nụ mặt Cao Đan Dương chút giữ , miễn cưỡng : “Vậy tỷ giữ nữa, A La đường cẩn thận”.
Cao Đan Dương nàng Ngụy La nên Phủ Tĩnh Vương, đảo mắt Ngụy La liền khen nàng quen thuộc nơi . Không là tát mặt nàng ?
Cao Đan Dương tìm chút dấu vết trào phúng mặt Ngụy La, đáng tiếc nàng thất vọng . Bộ dáng tiểu cô nương vẫn tươi phóng khoáng, lời và hành động , cũng gì sơ hở, dường như hề chột . Chính vì , mới khiến nàng càng chịu .
Nàng suy nghĩ , trăm ngàn nhắc nhở , coi gì, còn tỏ rõ nàng là hẹp hòi.
Cao Đan Dương Ngụy La lên xe ngựa xa, xoay Phủ Tĩnh Vương.
Trong nội viện, Triệu Giới mới uống xong chén dược, lúc đang ở đầu giường, Trần Hoàng Hậu thao thao bất tuyệt dặn dò chuyện dưỡng thương.
Cao Đan Dương trong phòng, thi lễ với Trần Hoàng Hậu và Triệu Giới: “Dì, Tĩnh Vương biểu ca”. Trần Hoàng Hậu nghiêng đầu nàng , kêu nàng lên: “A La về ?”
Cao Đan Dương gật gật đầu, bên cạnh Trần Hoàng Hậu: “Về ạ, cháu tự đưa A La cửa, nàng lên xe mới ”.
Nếu , Trần Hoàng Hậu liền yên tâm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-chuc-vuong-phi-bi-ep-nhan/chuong-169.html.]
Trần Hoàng Hậu nhớ tới chuyện lúc nãy bà với Triệu Giới, định mở miệng, cho Cao Đan Dương một chút, cuối cùng đều nuốt xuống nữa. Đứa nhỏ Cao Đan Dương là bà nó lớn lên, tính tình, nhân phẩm bà đều tường tận, là hiểu chuyện hiếu thuận, còn là cô nương hiểu lễ nghĩa. Bà vốn đem Cao Đan Dương và Triệu Giới ghép thành một đôi, từ lúc bọn họ còn nhỏ, bà chuyện với phu nhân Trấn Quốc Công, phu nhân Trấn Quốc Công cũng đồng ý.
Không nghĩ tới hai đứa càng lớn, Triệu Giới càng tình ý với Cao Đan Dương. Cho dù bà khuyên thế nào, cũng chịu đồng ý.
Mắt thấy cả hai đều lớn tuổi, một tâm, một vô tình, cứ tiếp tục kéo dài như cũng là cách. Nếu Triệu Giới chịu thú, bà thể tiếp tục trễ nãi Cao Đan Dương. Cô nương hai mươi tuổi, tuy là gái lỡ thì, nhưng dựa năng lực của Trấn Quốc Công, tìm một hôn sự cho Cao Đan Dương cũng chuyện gì khó.
Có điều bà mở miệng như thế nào đây? Rõ ràng một khắc còn tác hợp cho bọn họ, ngay đó khuyên buông tay, chuyện như Trần Hoàng Hậu .
Trần Hoàng Hậu mở miệng , nhưng Triệu Giới chẳng cố kỵ gì.
Cao Đan Dương nhận chén nhỏ từ trong tay nha , đưa tới mặt Triệu Giới: “Biểu ca uống chén cho đỡ đắng miệng”.
Tay Triệu Giới đặt áo ngủ màu lam nhạt bằng gấm, cũng nhận lấy. Lông mày nhíu , thêm vài phần lạnh lùng và xa cách, thanh âm chậm rãi : “Đan Dương, nếu việc gì, nhất đừng tới Phủ Tĩnh Vương nữa”.
Động tác bưng của Cao Đan Dương ngừng , chút trở tay kịp, Triệu Giới hỏi : “Sao Tĩnh biểu ca như ? Là gì sai, chọc tức giận ?”
Triệu Giới nhận lấy chén , chỉ mấy chữ ngắn ngủn, liền phá vỡ tất cả ảo tưởng của Cao Đan Dương: “Nam nữ hữu biệt, là nghĩ cho thanh danh của ”.
Cao Đan Dương cứng đờ, trong đầu hiện lên mấy chữ “Báo ứng”.
Nàng mới với Ngụy La mấy lời giống hệt, bây giờ chớp mắt một cái, Triệu Giới liền đem mấy lời trả cho nàng! Hắn nam nữ hữu biệt, bốn chữ vô cùng đơn giản phân rõ quan hệ với nàng, quả thật khiến Cao Đan Dương thương tâm. Hắn nàng luôn chờ ? Bây giờ mấy lời là ý gì, nàng chờ nữa ?
Cao Đan Dương miễn cưỡng một cái: “Biểu ca…”
Không đợi Cao Đan Dương hết lời, Triệu Giới liền lãnh đạm cắt ngang lời nàng: “Tuổi còn nhỏ, cũng nên định một mối hôn sự , mới với mẫu hậu, ngài sẽ để tâm chuyện ”.
Sắc mặt Cao Đan Dương trắng bệch, tâm như tro tàn, , Trần Hoàng Hậu đang ở một bên. Đại khái là cảm thấy còn mặt mũi, nàng đợi nhiều năm như , bây giờ đưa nàng cho một nam nhân khác. Đây hết thảy đều là nàng tự đa tình, nàng nhớ mới ở mặt Ngụy La mấy câu, chợt cảm thấy mặt nóng rực, thẹn tức. Hốc mắt Cao Đan Dương phiếm hồng, đem chén đặt bàn vuông đầu giường, xoay chạy ngoài!