TRỌNG SINH CHỨC VƯƠNG PHI BỊ ÉP NHẬN - Chương 17
Cập nhật lúc: 2025-02-03 08:24:45
Lượt xem: 192
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
Cập nhật lúc: 2025-02-03 08:24:45
Lượt xem: 192
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
Người trong phòng khách đều cả kinh, ai nghĩ ở thời khắc quan trọng như , Đỗ thị thai.
Ban đầu Đỗ thị té xỉu ở cửa, cho rằng bà vì lo lắng tức giận công tâm, ai nghĩ tới sẽ chuyện như . Bây giờ đại phu chẩn đoán chính xác, bà thật sự thai, hơn nữa nửa tháng.
Thái phu nhân phản ứng kịp thời, hỏi đại phu : “Thế nào , thai nhi ?”
Đại phu gật đầu: “Chỉ là động thai khí. Mới lão phu kê đơn cho Ngũ phu nhân, theo đơn thuốc uống vài ngày liền gì đáng lo ngại”.
Thái phu nhân gật đầu, tiểu nhi tử Ngụy Côn, trong nhất thời gì với ông cho .
Nếu Đỗ thị thai thì cũng thôi , nghĩ bụng bà cũng cố gắng. Mọi cho rằng giữ Đỗ thị, ai thời điểm mà Đỗ thị thai. Nếu bây giờ Ngụy Côn hưu thê, đem Đỗ thị về Phủ Trung Nghĩa Bá, Phủ Trung Nghĩa Bá nhất định sẽ khúc mắc, Phủ Anh Quốc Công cũng sẽ lưu danh tiếng .
Việc hưu thê bây giờ thật thể lập tức tiến hành, ít nhất cũng chậm .
Thái phu nhân chuẩn khuyên nhủ Ngụy Côn đôi lời, để ông lấy đại cục trọng. Không nghĩ Ngụy Côn bỗng nhiên lên, giống như gió bay nhanh khỏi phòng, theo hướng hậu viện mà .
Thái phu nhân cho rằng Ngụy Côn tìm Đỗ thị gây chuyện, vội Đại lão gia và Tam lão gia ngăn cản ông. Tam lão gia nhúc nhích, : “Ngay cả nữ nhân của đều quản , còn con quản dùm !”
Đại lão gia trách mắng: “Tam !”
Từ khi nào thì giữa hai thể hòa thuận một chút? Huynh ruột thịt còn mang điểm thù hận, bọn họ chẳng lẽ mang thù đó quan tài ?
Thái phu nhân Tam lão gia chọc sinh khí, ngón tay run rẩy chỉ Ngụy Xương: “Lão Ngũ giận nương, ngươi cũng giận nương…”.
Ngụy Xương vẫn là thương mẫu , ông tức Ngụy Côn oán hận Thái phu nhân. Nghĩ nghĩ, cuối cùng Ngụy Xương vài câu với Thái phu nhân, bồi bà một lúc mới rời khỏi phòng khách.
Ngoài cửa phòng khách một tiểu nha đầu gầy teo, nàng mặc một xiêm y màu xanh non, khả ái mềm mại. Nàng ngẩng cái đầu nho nhỏ, ánh mắt ngập nước lộ chút tò mò; “Tam bá phụ, cháu thấy, phu nhân mang thai ? Phu nhân là sinh tiểu ?”
Tiểu nha đầu chính là Ngụy La, nàng thể phòng khách, nhưng chuyện gì xảy , cho nên đành trốn ở ngoài lén. Khi tin Đỗ thị mang thai, A La ngoại trừ phẫn nộ, nhiều hơn là bừng tỉnh đại ngộ.
Khó trách kiếp Đỗ thị để lạc mất nàng chịu phạt, vẫn như cũ yên Ngũ phu nhân. Hóa nguyên nhân quan trọng nhất ở đây: Đỗ thị khi Hộ Quốc tự về kiểm tra thai, Ngụy Côn cho dù phẫn nộ, cho dù trách cứ bà chăm sóc nàng, nhưng niệm tình bà đang mang thai, cũng sẽ tạm thời động tới. Hơn nữa, lúc đó nàng trở về, thể vạch trần âm mưu của Đỗ thị, Ngụy Côn cho dù hoài nghi cũng chứng cứ xác thật. Cho nên chuyện lớn như , chờ đến
khi Đỗ thị sinh cho Ngụy Côn một đứa nhỏ, chuyện liền cứ thể bỏ qua. Bọn họ dần dần quên nàng, quên Tứ tiểu thư của Phủ Quốc Công.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-chuc-vuong-phi-bi-ep-nhan/chuong-17.html.]
Bọn họ chỉ nhớ đứa nhỏ của Đỗ thị: Ngụy Tranh và Ngụy Thường Di.
Nàng và Thường Hoằng đối với Đỗ thị bất quá cũng chỉ là chướng ngại vật, đá văng , con đường phía liền thuận buồm xuôi gió.
Đá , liền ngã bổ nhào một cái thật đau.
Nàng nghĩ nghĩ, kiếp Đỗ thị sinh con trai, tính vặn là mang thai . Đỗ thị dùng nhi tử trói chặt tâm Ngụy Côn, đáng tiếc nhi tử của bà chịu cố gắng, học vấn nghề nghiệp, ý định tiến tới; cả ngày chỉ ăn chơi đàng điếm, chơi bời lêu lổng, là điển hình của một khố công tử . Có một Ngụy La tận mắt chứng kiến ở đường đánh c.h.ế.t , đối phương là gia bộc cận của Thế tử Thụy Vương, Thế tử Thụy Vương nguyện ý, báo án lên quan phủ; Ngụy Thường Di đưa lao ngục, ở bên trong sống lắm.
Đỗ thị vì nhi tử mà hao hết tâm tư, khi còn bé cưng chiều quá đáng cho nên , khi lớn lên, đưa chính đạo cũng khó khăn, bắt đầu từ .
Ngụy La tư tưởng độc ác. Nếu nàng một như , c.h.ế.t một trăm đều đáng tiếc.
Tam lão gia Ngụy Xương nàng lâu, mãi vẫn gì. A La gọi một tiếng: “Tam bá phụ?”
Ngụy Xương giật , hồn, ông vươn bàn tay rộng lớn xoa đầu nàng, khác với biểu hiện căm ghét khi đối mặt với Ngụy Côn, Ngụy Xương bây giờ vô cùng thiết với Ngụy La: “Tiểu A La, cháu là ?”
A La càng lớn càng giống mẫu nàng, đặc biệt là đôi mắt trong veo linh động, cho một lúc tự chủ nhớ tới Khương Diệu Lan.
Ngữ khí Ngụy La non nớt: “Cháu thích , Ngụy Tranh đáng yêu chút nào!”
Ngụy Xương , trong tươi mang theo chút đau xót: “Phải ?” Ông gì nữa, cất bước rời , khi còn mấy câu: “Nếu nàng vẫn còn, thể Ngụy Tranh…”
Tuy rằng nhỏ, nhưng Ngụy La vẫn thấy .
Ngụy La đối với ruột của vẫn tò mò, đến tột cùng nữ nhân đó như thế nào mới thể sinh vứt bỏ con ? Mẫu yêu nàng và Thường Hoằng ? Có cũng giống như Đỗ thị yêu thương Ngụy Tranh ?
Ngụy La .
Người trong phòng khách đều hết, Ngụy La vẫn im ở cửa nhúc nhích, càng nghĩ càng thấy phẫn nộ.
Mẫu khác đều bảo hộ con , còn mẫu của nàng và Thường Hoằng ở ? Bà quả thật c.h.ế.t ? Hay là giống như Tứ bá mẫu , chỉ là rời ?
So với việc Khương Diệu Lan rời , A La càng hi vọng bà chết.
Bởi vì chỉ như , Ngụy La mới thể tự lừa dối , cho là bà yêu nàng và Thường Hoằng, rời khỏi bọn họ cũng là vì bất đắc dĩ. Nếu như bà chết, vứt bỏ họ, đời nàng đều sẽ tha thứ cho Khương Diệu Lan. A La chằm chằm bình hoa lớn khắc hình như ý mặt, phảng phất giống như Khương Diệu Lan đang ở mặt nàng; Ngụy La bỗng nhiên đưa tay, hung hăng đẩy nàng .
Vui lòng mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo lỗi đúng sẽ được thưởng ngay 1,000 xu.
Đối với mỗi báo cáo "Truyện không chính chủ" chính xác sẽ nhận ngay 10,000 xu.