Thịnh Kinh Thành nhiều ngày nóng bức, cuối cùng cũng vài giọt mưa. Mặc dù mưa lớn, nhưng cũng khiến khí mát mẻ hơn một chút. Hôm Ngụy La rời giường, thần thanh khí sảng, hưởng thụ một trận gió mát, nàng ở hành lang nhỏ duỗi thắt lưng, nhận lấy cái ly hoa cúc ngũ sắc mà Kim Lũ đưa tới để súc miệng, vô cùng hào hứng hỏi: “Rất lâu ngoài, chúng dạo một chút!”
Gần đây trời nóng, nàng lười ngoài, mỗi ngày nếu vách ngăn lụa mà ngủ thì là trốn tàng cây hóng mát. Trừ phi học hoặc thỉnh an trưởng bối, nếu ngay cả động nàng cũng động, động thì đều đầy mồ hôi.
Cũng chính vì , khác khi mùa hè tới thể nào cũng đen một chút, nhưng hai gò má của Ngụy La vẫn trắng nõn, giống như thể nhéo nước.
Qua bao lâu nữa là sinh thần của nàng và Thường Hoằng, lễ vật của nàng Thường Hoằng sớm chuẩn xong, nhưng lễ vật cho Thường Hoằng nàng còn nghĩ . Ngụy La nghĩ nghĩ, vặn hôm nay phố một chút, xem gì thích hợp với Thường Hoằng , nếu , nàng liền mua về lễ vật cho .
Kim Lũ kêu chuẩn xe ngựa, dùng xong điểm tâm Ngụy La liền với Ngụy Côn một tiếng, Ngụy Côn đồng ý, mới khỏi phủ.
Thời tiết hôm nay , đường ít qua . Dọc con phố là những tiểu thương ăn vận trang phục đủ màu đủ loại, còn những thiếu nữ trẻ tuổi giống như Ngụy La ngoài dạo phố, hoặc mang mạn che mặt, hoặc xe ngựa, đến , náo nhiệt vô cùng.
Một chiếc xe ngựa Chu Luân Bát bảo dừng cửa hàng ngọc, một cô nương mặc xiêm y mật hợp, váy trắng thêu hoa nhỏ bước xuống xe ngựa, chỉ thấy làn da nàng trắng như tuyết, thật xinh , khiến ít qua đường ghé mắt . Ngụy La nghĩ chỉ dạo cửa hàng một chút, liền mang theo mạn che mặt. Nàng vén váy trong cửa hàng, trong đó hai cô nương mặc nhu váy màu xanh nhạt đang chọn đồ, nhiều lắm, coi như thanh tịnh.
Chưởng quầy thấy nàng phong thái bất phàm, liền vội vàng tự bước lên phía tiếp đón: “Không vị cô nương mua gì?”
Ngụy La đảo mắt quanh cửa tiệm một vòng, nghiêng đầu hỏi: “Sắp tới sinh thần của , thứ gì thích hợp cho thiếu niên ?”
Chưởng quầy liên tục gật đầu, dẫn nàng tới tủ sơn đen mạ vàng bên trái: “Ở đây đều là trang sức của nam tử, mời cô nương xem qua”.
Ngụy La dừng bước tủ mạ vàng, kê cài tóc bằng ngọc rực rỡ muôn màu, mãi hết, chỉ thấy ở giữa một cái khay đen mạ vàng ngũ phúc, khay một cái kê bằng bạch ngọc khắc hình rồng li cùng một cái ngà voi rũ xuống chạm khắc hình con li cuộn tròn , cả hai đều vô cùng tinh xảo, Ngụy La liếc mắt một cái liền thích. Nàng cầm trong tay , cả hai cái đều thích, Thường Hoằng thích cái nào. Nghĩ , Thường Hoằng còn lễ đội mũ, thể dùng ngọc kê , chỉ thể tặng ngà voi. Nàng hỏi chưởng quầy giá tiền, chưởng quầy giơ một bàn tay lên : “Nếu cô nương thành tâm mua, bổn tiệm chỉ thu năm trăm lượng bạc”.
Cũng quá đắt, Ngụy La đang chuẩn kêu Kim Lũ trả tiền, nhịn mà chỉ ngọc kê hỏi: “Còn cái ?”
Chưởng quầy : “Cái quý hơn một chút, bảy trăm lượng bạc”.
Ngụy La thật thích nó, bạch ngọc nhẵn nhụi, sờ bóng trơn, nàng liền nghĩ tới tám chữ: “Quân tử khiêm tốn, ôn nhuận như ngọc”. Trong lòng nàng nhớ tới một , tự chủ hình dung bộ dáng của lúc mang ngọc kê, do dự một lúc liền hỏi: “Ta giá một ngàn lượng, ngươi bán cả hai cái cho , thế nào? Nếu liền mua”.
Chưởng quầy tỏ vẻ chần chừ, thật vất vả mới một cuộc mua bán lớn, cô nương tay hào phóng, giá cả cũng quá thấp, tính còn thể kiếm ít. Nghĩ , ông liền giả bộ đau lòng : “Nếu cô nương thành tâm thích nó, liền bán cho cô giá ”.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-chuc-vuong-phi-bi-ep-nhan/chuong-178.html.]
Kim Lũ lên trả tiền, chưởng quầy đặt hai đồ vật hộp tử đàn khắc nổi hình hoa sen, đưa tới mặt Ngụy La: “Cô nương thong thả”.
Ngụy La cầm lấy cái hộp, giao cho Bạch Lam mà tự cầm, lòng thỏa mãn khỏi cửa hàng.
Vừa định lên xe ngựa hồi phủ, Kim Lũ bỗng nhiên “Ồ” lên một tiếng, chỉ chỉ phía hỏi: “Tiểu thư, đây Ngân Lâu ?”
Ngụy La xe ngựa, tiếng theo hướng Kim Lũ chỉ, quả nhiên thấy cách đó xa là một nha mặc xiêm y màu vàng mùa thu, đúng là nha Ngân Lâu của Ngụy Tranh. Ngân Lâu từ trong hiệu thuốc , cất thứ gì đó tay áo, tỏ quá mức khẩn trương, nàng quanh vội vàng rời , căn bản chú ý tới các nàng.
Kim Lũ hỏi: “Nàng đến hiệu thuốc gì? Ngũ tiểu thư bệnh ?” Ngụy La bước lên xe ngựa : “Trở về hỏi thăm”.
Trở Tùng Viên, Kim Lũ hỏi thăm một chút, quả thật Ngụy Tranh nhiễm phong hàn, đang ở trong phòng nghỉ ngơi.
Vì thế Ngụy La cũng nghĩ nhiều.
*** *** *** Bên .
Ngụy Tranh thật sự nhiễm phong hàn, nàng chỉ giả vờ bệnh mà thôi, tìm cớ kêu Ngân Lâu ngoài, chút việc.
Thấy Ngân Lâu từ bên ngoài , Ngụy Tranh dậy hỏi: “Mua ? Có ai trông thấy ?”
Ngân Lâu bình phong, lấy từ trong tay áo một cái lọ sứ nhỏ bằng men xanh, đưa tới mặt Ngụy Tranh, nhỏ giọng : “Không ai trông thấy, đây là thứ tiểu thư dặn dò, xem qua”.
Ngụy Tranh nhận lấy, đối với mấy thứ nàng cũng rành, chỉ thấy bình chữ “Kiều”, liền đây là Niệm Xuân Kiều mà .
Ngân Lâu bí mật quen bà tử của Bình Khang Phường, là liên lạc với bà tử , mới lấy vật . Vật công dụng thúc tình, dùng để uống, mà sử dụng như hương liệu. Chỉ cần ngửi mùi hương trong chốc lát, sẽ giống như thôi thúc, khiến cho thể khống chế bản và thần trí, chỉ nam nữ kết hợp mới giải .
Ngụy Tranh Tống Như Vi mời, tháng cũng Tử Ngự Sơn trang. Nàng Như Vi , Tống Huy cũng sẽ .