TRỌNG SINH CHỨC VƯƠNG PHI BỊ ÉP NHẬN - Chương 183
Cập nhật lúc: 2025-02-12 23:59:12
Lượt xem: 115
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Hôm nay Ngụy La mặc váy gấm dệt kim màu xanh, mặt váy hoa văn hình ngựa và chuỗi ngọc Bát bảo, còn đeo chùm ngọc bội thất hoàng liên châu, theo bước chân ngọc bội vang lên leng keng vô cùng vui tai. Nàng nhanh, làn váy nhẹ nhàng lay động, chuỗi ngọc thêu váy dập dìu từng đạo theo chất gấm Vân Nam, giống như áng mây phía chân trời nhẹ nhàng trôi thoáng qua.
Cung nữ thái giám ngang qua đều nhịn đầu nàng, phần lớn đều Tứ tiểu thư Phủ Anh Quốc Công trổ mã thật xinh , mắt ngọc mày ngài, mặt hoa da tuyết. Tiểu cô nương mười mấy tuổi, giống như nụ hoa đào đang hé mở, non nớt kiều diễm, khiến hái xuống mà hảo hảo thưởng thức, xé cánh hoa của nàng , xem bộ dáng lúc nó nở rộ trông như thế nào.
Lúc Triệu Chương và Lý Tụng thấy nàng, Ngụy La cũng dần xa, chỉ lưu một bóng lưng.
Trong khí lưu mùi thơm nhàn nhạt, ngửi kỹ sẽ nhận là mùi hương gì, thoang thoảng liền tản .
Triệu Chương ở bậc thang, thu hồi tầm mắt : “A Tụng, ngươi việc Phủ Trung Nghĩa Bá từ hôn với Phủ Anh Quốc Công ?”
Ánh mắt Lý Tụng vẫn theo ảnh xa , ánh mắt phức tạp, thấy lời Triệu Chương chợt hồn, kinh ngạc hỏi: “Cái gì từ hôn?”
Triệu Chương xoay , lên bậc tam cấp, lạnh lùng hừ một tiếng: “Ngươi . Vị Nhị ca của tự tới tìm Trung Nghĩa Bá, đem sự tình ở núi Xương Nam uy h.i.ế.p , khiến từ bỏ hôn sự .
Trung Nghĩa Bá như chuột sợ mèo, liền đồng ý”. Vẻ mặt Triệu Chương , điềm tĩnh : “Hắn nghĩ bổn vương lấy hỗ trợ của Phủ Anh Quốc Công liền sẽ thua ? Hắn cũng quá coi thường bổn vương ”.
Cách đây lâu Triệu Chương phát hiện quyển sổ của trộm , gần đây mới là do Triệu Giới . Hắn Triệu Giới nắm thóp, mấy ngày gần đây thể ngủ yên, vốn tìm hủy quyển sổ , đến lúc đó cho dù Triệu Giới công khai nội dung bên trong, cũng ai tin. Triệu Giới là tên hồ ly, thâm trầm như biển sâu, ai đem quyển sổ giấu ở chỗ nào . Một mặt Triệu Chương âm thầm đấu với Triệu Giới một trận, một mặt còn đề phòng quyển sổ , thật là lấy trứng chọi đá.
Triệu Chương cho rằng Triệu Giới chia rẽ hôn sự của Phủ Trung Nghĩa Bá và Phủ Anh Quốc Công vì thế lực của thêm mạnh, thật , Triệu Giới chỉ là vì Ngụy La mà thôi.
Triệu Chương tới hai bước, đầu liền phát hiện Lý Tụng vẫn tại chỗ cũ, vẻ mặt ngẩn ngơ, đang nghĩ gì, cũng nhúc nhích: “A Tụng, vì ?”
Lý Tụng hồn, đôi mi dày cụp xuống, che đáy mắt thâm trầm: “Người mới , từ hôn ?”
Triệu Chương cứ nhắc tới chuyện liền tức giận, chắp tay, vẻ mặt nham hiểm độc ác : “Còn , điều cũng nhanh thôi, trong vòng hai ngày tới. Lão già Tống Bách Nghiệp đang thu xếp chuyện , qua với nhi tử Tống Huy của ông ”.
Lý Tụng trầm mặc, chậm chạp hỏi : “Tống Huy đồng ý ?”
Lý Tụng nhớ rõ tên Tống Huy , mỗi Ngụy La, ánh mắt đều vô cùng ôn nhu, lộ rõ si mê và yêu thích. Nữ nhân đợi nhiều năm như , hôn sự trông ngóng nhiều năm như , bỗng nhiên hủy, Tống Huy sẽ đồng ý ?
Triệu Chương cho là đúng : “Không đồng ý thì thể thế nào? Lệnh của phụ mẫu, dám cãi ?”
Nói xong, tiếp tục đề tài nữa, liền xoay lên thềm, bỏ Lý Tụng phía .
Lý Tụng một lát, cũng cất bước theo .
*** *** ***
Cửa Tuyên Đức Môn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-chuc-vuong-phi-bi-ep-nhan/chuong-183.html.]
Ngụy La tới cỗ xe ngựa của Phủ Anh Quốc Công đang dừng cửa, chuẩn nhấc váy bước lên xe, bỗng nhiên phía truyền tới tiếng vó ngựa. nàng nghiêng đầu , Triệu Giới mặc một áo bào màu tím thêu thị đế khoa văn, áo choàng bay bay, cưỡi tuấn mã thượng cấp tới mặt nàng, ghìm chặt dây cương, “xuỵt” một tiếng liền vững vàng dừng ngựa.
Ngụy La chút kinh ngạc, nghĩ cư nhiên chạy tới đây, mắt hạnh trợn tròn, hồi lâu mới ngạc nhiên hỏi: “Tĩnh Vương ca ca?”
Triệu Giới lời nào, dắt ngựa thong thả tới bên cạnh nàng, đợi Ngụy La kịp phản ứng, liền cúi ôm trụ eo nàng, thoáng cái ôm nàng lên lưng ngựa!
Kim Lũ và Bạch Lam một bên cả kinh kêu lên: “Tiểu thư!”
Lúc phía ngoài cung ai, chỉ vài thị vệ canh cửa, cho dù thấy cũng ngoài. Triệu Giới ôm chặt Ngụy La lòng, cởi bỏ áo choàng trắng thêu hoa văn như ý khoác lên nàng, bọc Ngụy La kín mít từ đầu tới chân, từ cao nghiêng hai nha : “Ta lời với A La, các ngươi Ngự Hòa Lâu chờ , một lúc sẽ hộ tống nàng qua”.
Nói xong, Triệu Giới cũng đợi hai tỳ nữ đáp , kẹp bụng ngựa thúc nó rời . Chỉ lưu Kim Lũ và Bạch Lam ngổn ngang trong gió.
Ngụy La sấp n.g.ự.c , thấy phong cảnh bên ngoài, đầu nhỏ chui với : “Đại ca ca tính mang chỗ nào?”
Triệu Giới đưa một bàn tay , túm lấy mũ áo choàng, choàng cho nàng, ngăn cho khác thấy mặt nàng, đáp mà hỏi ngược : “Vật gì ầm ĩ như ?”
Hai đang lưng ngựa, bên tai ngoại trừ tiếng gió và tiếng chuyện của đường, còn âm thanh “đinh đinh đang đang” thỉnh thoảng vang vọng. Triệu Giới nhíu mày, âm thanh rối loạn suy nghĩ của , khiến vô tâm tư mà chuẩn đều quét sạch, thực khiến yêu thích.
Ngụy La im lặng, thành thành thật thật : “Là ngọc bội váy ”.
Triệu Giới , cuối đầu, vén áo choàng , quả nhiên eo nàng đeo một chùm ngọc bội. Ngựa chạy quá nhanh, ngọc bội va chạm tạo nên âm thanh nhỏ. Bàn tay nhắm tới eo nàng, động hai cái, liền bứt ngọc bội xuống, tiện tay ném ở ven đường: “Ngoan, cần đeo”.
Ngụy La kinh ngạc, lúc ngăn cản quá muộn, mới chớp mắt một cái bọn họ chạy thật xa. Nàng thò đầu , ngọc bội đường nhặt lấy, lập tức vô cùng đau đớn : “Ca ca gì? Muội thích ngọc bội đó”.
Triệu Giới rõ nàng là thần giữ của nhỏ, liền thấp giọng , để cằm ở đỉnh đầu nàng: “Bản vương yên tĩnh chuyện với ”. Nói xong, thấy tiểu cô nương vểnh môi, vẫn là bộ dáng đau lòng như cũ, nhịn hôn xuống môi nàng: “Sau về sẽ mua cho càng nhiều thứ mắt hơn, mua mười, hai mươi cái, ?”
Ngụy La tức giận ngẩng đầu trừng , gương mặt xinh nhỏ nhắn phẫn nộ: “Phải một trăm”.
Ý vui vẻ bên môi Triệu Giới càng sâu, lúc bọn họ khỏi thành, con đường nhỏ vắng vẻ, qua đường nhiều lắm, chỉ hai bọn họ là tương đối chói mắt. Hắn từ từ dừng một gốc cây bạch dương lớn, cúi đầu đôi mắt trong veo sáng ngời của nàng: “Chờ gả cho , đừng một trăm, cho dù một ngàn cái cũng thành vấn đề”.
Ngụy La đình chiến, chút tức giận chút ngượng ngùng, dứt khoát nghiêng đầu cái cây, thèm nữa.
Triệu Giới lấy ngọc kê trong , ý tứ khởi binh vấn tội mà hỏi: “Vì tự tặng ?”
Ngụy La đầu , lúc mới hóa Lưu Ly gì đem đồ giao cho , khó trách vội vội vàng vàng đuổi theo nàng. Đôi môi nhỏ nhếch lên, chút giấu đầu hở đuôi : “Không cố ý mua cho , mà là lúc ngoài mua quà cho Thường Hoằng, thấy nó mắt, mới thuận tay mua về”.
Hàng mi dài của nàng nhếch lên , trong đôi mắt to lóe lên ánh sáng: “Đại ca ca thích ?” Triệu Giới nhịn cọ cọ mũi nàng: “Chỉ cần do tặng, đều thích”.
Ngụy La trả lời thế nào, chỉ chậm chạp a một tiếng, biểu hiện bản cao hứng, nhưng khóe môi tự chủ cong lên thành một nụ dịu dàng, trong suốt.
Triệu Giới bỏ ngọc kê trong tay nàng: “A La, giúp bản vương cài lên”.
Trên đầu đang mang một cây kê bằng ngà voi, thoạt còn trân quý hơn so với cái nàng tặng. Ngụy La chỉ cài ngọc kê cho Triệu Lưu Ly một , còn cài cho nam nhân nào. Nàng thẳng dậy, áo choàng rơi xuống, lộ thể mềm mại, dù nàng vẫn với tới đỉnh đầu Triệu Giới: “Huynh cúi thấp đầu xuống một chút, cúi xuống”.