TRỌNG SINH CHỨC VƯƠNG PHI BỊ ÉP NHẬN - Chương 221

Cập nhật lúc: 2025-02-13 09:34:51
Lượt xem: 93

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Trên đường trở về gặp trở ngại gì, xe ngựa nắp đen chạy một mạch tới sông hộ thành, trong Thịnh Kinh Thành.

Sắc trời còn sáng, Ngụy La và Lương Ngọc Dung trực tiếp về nhà mà dự định dạo đường cái, tiện thể mua ít đồ.

Lương Ngọc Dung thành nam mới mở một cửa hàng mứt, tên là Bát Bảo Hiên, mứt ở đó đặc biệt, hạnh, mơ, bí đao, còn ô liu bình thường dễ thấy, hải đường, quả lê, hương vị chua ngọt ngon miệng, vị quả nồng. Mấy hôm Lương Ngọc Dung qua đó mua một ít, từ đó nhớ mãi quên, hôm nay vất vả lắm mới lúc rảnh rỗi, cho dù thế nào cũng dẫn Ngụy La tới đó mua một ít mang về.

Ngụy La nghĩ dù cũng việc gì liền cùng nàng .

Ba xe ngựa tới Bát Bảo Hiên, đông như trẩy hội, xếp thành một hàng dài bên ngoài, kéo tới tận con phố đối diện. Người mua mứt đa phần là cô nương, thiên kim tiểu thư tiện xuất đầu lộ diện liền để nha xuống xếp hàng.

Ngụy La nhiều như liền im lặng, nhíu mày lo lắng: “Vậy xếp hàng tới khi nào…”

Lương Ngọc Dung nắm tay Ngụy La, lấy một chút lo lắng, hưng trí bừng bừng dắt nàng tránh để trong cửa hàng: “Tiệm là của nhà đại tẩu , ngươi mua với còn đạo lý xếp hàng ”.

Tẩu tử của Lương Ngọc Dung là con gái thứ hai của Lư Dương Hầu – tên Vệ Sương.

Vệ Sương năm nay mười bảy, tính tình dịu dàng, mềm mại hiểu chuyện, cùng với Lương Dục quả thật là trai tài gái sắc, một đôi do trời đất tác thành. Sau khi hai họ thành cũng ân ái, gắn bó keo sơn, Vệ Sương hiện thời thai hai tháng. Nhà đẻ của Vệ Sương ở Thịnh Kinh Thành vài chục cửa hàng, Bát Bảo Hiên là một trong đó. Vì thế mỗi Lương Ngọc Dung tới đều nhận đãi ngộ mà khác .

Hai cửa hàng liền thấy một vị cô nương mặc xiêm y màu đào thêu hoa hồng đang bàn lựa đồ.

Chưởng quầy thấy Lương Ngọc Dung liền vội vàng kêu tiểu nhị tiếp đón vị cô nương , bản thì chào đón bọn họ: “Biểu tiểu thư tới, ngài nếm thử loại mứt nào?”

Lương Ngọc Dung , tủ bằng gỗ lim chạm trỗ hoa văn bày đủ loại mứt, cái nào cũng ngon miệng. Nàng khó mà lựa chọn , liền mỗi thứ đều lấy một ít, tổng cộng lấy bảy tám loại: “Những loại mỗi thứ lấy hai phần… Còn mứt bí đao mềm nữa, cũng lấy hai phần”.

Bí đao mềm là loại bán đắt hàng nhất trong tiệm, mỗi một mẻ mới liền mua sạch. Bởi vì nó chỉ vị chua ngọt, còn giòn giòn vô cùng ngon miệng, ngọt mà ngán, quan trọng nhất là ăn nhiều cũng dễ béo, ngược thể thông nhuận đường ruột, tác dụng dưỡng nhan , các cô nương yêu thích.

Chưởng quầy khó xử vị cô nương bên cạnh, : “Còn hai phần bí đao mềm cuối cùng, cô nương lấy …”

Lương Ngọc Dung và Ngụy La mới qua bên cạnh.

Ánh mắt hai dừng cô nương nhắc tới, lập tức sững sờ. Người đó ai khác, chính là Ngụy Tranh!

Chỉ mới một tháng, nàng gầy tới mức nhận , hốc mắt lõm xuống, quanh mắt là một vòng xanh tím, sắc mặt cũng kém vô cùng. Ánh mắt nàng đục ngầu, đôi môi trắng bệch, nếu Ngụy La lớn lên với nàng chắc cũng nhận . Trước dù gì Ngụy Tranh cũng coi như một cô nương xinh đáng yêu, bây giờ là bộ dáng quỷ quỷ… Khó trách cung yến nàng , nếu với bộ dạng , sẽ dọa bao nhiêu .

Hiển nhiên Ngụy Tranh cũng thấy các nàng, vội vàng chỗ khác, tránh tầm mắt của hai .

Lương Ngọc Dung mở to miệng, hiển nhiên bộ dáng của Ngụy Tranh dọa sợ, hồi lâu mới : “Vậy chúng cần, để…”

Để cho nàng .

Bởi vì dọa sợ, nửa câu Lương Ngọc Dung tài nào thành lời.

Ngụy Tranh đột nhiên đầu tức giận lườm Lương Ngọc Dung một cái, ngay cả mứt bản lựa xong cũng cần, xoay khỏi cửa hàng.

Nha vội vàng cầm lấy mứt chạy theo .

Ngụy La và Lương Ngọc Dung , Lương Ngọc Dung tin hỏi: “Sao Ngụy Tranh biến thành thế ? Nàng ức h.i.ế.p ?”

Ngụy La chớp mắt, tỏ vẻ bản cũng .

*** *** ***

Bên ngoài Bát Bảo Hiên, một chiếc xe ngựa lộng lẫy đỉnh màu xanh dừng .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-chuc-vuong-phi-bi-ep-nhan/chuong-221.html.]

Khương Diệu Lan trong xe ngựa, ảnh rời . Cho tới khi đó xa, bà mới buông tấm rèm xanh thẫm thêu mẫu đơn vàng xuống, rũ mắt, lời nào.

Cô nương rời giống Đỗ Thị tới sáu bảy phần, xe ngựa cô cũng ký hiệu của Phủ Anh Quốc Công.

thoạt cũng xấp xỉ tuổi Ngụy La, hẳn đều là tiểu thư Phủ Anh Quốc Công.

Ngụy Côn… Cuối cùng vẫn lấy Đỗ Nguyệt Doanh ? Cô nương chắc là hài tử của ông và Đỗ Nguyệt Doanh?

Khương Diệu Lan nhớ tới việc năm đó, ánh mắt dần trở nên âm u, lộ chút lạnh lẽo của mùa thu. Rất nhanh, bà cong môi giễu cợt, bà rời lâu như , bản cũng đổi nhiều, tư cách yêu cầu Ngụy Côn vẫn chung thủy một lòng? Huống gì năm đó lúc bà rời , ông và Đỗ Nguyệt Doanh cẩu thả với ?

Ngụy Côn lấy Đỗ Nguyệt Doanh, chuyện hẳn là ở trong dự liệu của bà mới đúng.

Thị nữ bên cạnh thấy vẻ mặt phu nhân đúng, dùng tiếng Ổ Nhung gọi một tiếng: “Phu nhân?” Khương Diệu Lan bừng tỉnh hồn, mím môi khẽ : “Sao ?”

Thị nữ chỉ chỉ Bát Bảo Hiên : “Ngài mua đồ ? Có cần nô tỳ xuống xếp hàng ?” Trong mắt thị nữ, bà chạy một đường từ Đại Từ Tự, ngay cả Bồ Tát cũng bái liền dừng ở cửa hàng mứt , chắc hẳn cần mua gì đó ở đây. bà vẫn trong xe ngựa động, thật khác khó hiểu.

Khương Diệu Lan nghiêng đầu, từ trong khe hở của rèm cửa Ngụy La và Lương Ngọc Dung khỏi cửa hàng, bà suy nghĩ một lát : “Không mua, theo xe ngựa phía ”.

*** *** ***

Từ Bát Bảo Hiên , Lương Ngọc Dung và Ngụy La cùng trở về Phủ Anh Quốc Công.

Ngụy La thấy Lương Ngọc Dung ý định về nhà, nghi ngờ hỏi: “Không ngươi về nhà ?”

Lương Ngọc Dung cầm theo hai túi mứt, mím môi hắc hắc, tỏ vẻ giống như chuyện : “Ta mua mứt cho Thường Dẫn ca ca, còn đưa mà, chờ nhận sẽ về”.

Tại đưa mứt? Hôm mới tặng điểm tâm , đưa qua đưa tới bao giờ mới dứt? Ngụy La thật vô cùng hối hận, đáng lúc nàng nên nhất thời mềm lòng mà đồng ý giúp Lương Ngọc Dung đưa túi điểm tâm . Như thế thì , duyên phận một khi bắt đầu, chặt đứt cũng dễ.

Ngụy La hỏi nàng : “Sao ngươi tặng đồ cho Thường Dẫn ca ca?”

Nàng : “Lúc nãy gặp ở ngoài sân, Bát Bảo Hiên mua mứt, liền thuận tiện hỏi thích ăn . Huynh thích, liền mua giúp một phần…”

Đầu Ngụy La lớn như cái đấu, thật nên gì với nàng cho . Nàng đưa tay , chép miệng : “Ta giúp ngươi đưa cho đại ca”.

Lương Ngọc Dung lập tức đem mứt giấu lưng, đầu lắc như trống bỏi: “Ta còn chuyện với Thường Dẫn ca ca”.

Ngụy La , hồi lâu cũng gì.

Cứ tiếp tục như , tình thế vượt qua khỏi phạm vi nàng thể khống chế mà phát triển theo phương hướng ở đời . Ngụy La Lương Ngọc Dung trải qua loại đau khổ đó một nữa, suy nghĩ một lát, quyết định thẳng với nàng . Ngụy La kêu Ngụy Thường Hoằng về , nàng kéo Lương Ngọc Dung một góc yên lặng trong viện, núp núi giả, nghiêm túc hỏi: “Ngọc Dung, ngươi là thích đại ca chứ?”

Lương Ngọc Dung ngẩn ngơ, nàng nghĩ Ngụy La sẽ hỏi thẳng như , hai má trắng hồng nhanh liền đỏ ửng: “Ta…”

Ấp úng mất nửa ngày, Lương Ngọc Dung mạnh mẽ phản bác: “Không ”. ai tin chứ? Người sáng suốt liền thật giả.

Nếu như thích, cần gì hao phí tâm tư đối với Ngụy Thường Dẫn? Ngay cả ngoài mua mứt cũng nhớ tới .

Ngụy La lập tức bối rối, cô nương ngốc quả thật chịu thua kém! Nàng và Ngụy Thường Dẫn mới gặp mấy liền mang hết tâm tư tình cảm giao ngoài, chẳng lẽ suy nghĩ cho bản ? Dưới tình thế cấp bách, Ngụy La buột miệng : “Ngọc Dung, ngươi thể thích đại ca ”.

Lương Ngọc Dung ngẩn , vô thức hỏi : “Tại ?”

Ngụy La Lương Ngọc Dung, giọng trở nên vô cùng nghiêm túc: “Ngươi ? Đại ca mắc bệnh ở chân thể bệnh tật, thể cả đời cũng sẽ , ngươi gả cho thì chiếu cố cả đời. Cho dù ngươi chê phiền toái, phụ mẫu ngươi đồng ý ? Các ngươi sẽ kết quả ?”

Loading...