Tính Lương Ngọc Dung và Ngụy La cũng lâu gặp .
Từ khi Ngụy La gả cho Triệu Giới, liền thể tự do tự tại như khi còn là cô nương, việc cần quản cũng nhiều hơn, dẫn tới ít qua với bạn chốn khuê phòng. tình cảm của Lương Ngọc Dung và Ngụy La vì thế mà đổi. Bây giờ Lương Ngọc Dung đính hôn với Ngụy Thường Dẫn, Ngụy La gặp nàng còn gọi một tiếng “Tẩu tẩu”, nghĩ tới gương mặt nhỏ nhắn của Lương Ngọc Dung mỉm, Ngụy La thấy chút thuận miệng. cô nương cũng cao hứng đến cỡ nào .
Ngụy La , bàn khảm trai, đề bút thư.
Mặt mày vui vẻ, đôi mắt hạnh cong cong ngập nước hiện lên ý , cánh môi hồng hào phấn nộn hiếm khi vui vẻ như . Triệu Giới một bên , quẳng cuốn trong tay xuống, chống cằm nàng: “Viết thư cho ai, cao hứng như ?”
Ngụy La xong câu cuối, niêm phong thật , cũng gạt : “Viết cho Ngọc Dung. Mấy ngày thời tiết , mời nàng Thiên Phật Tự ngoài thành dạo một vòng, tiện đường lễ tạ thần”.
Triệu Giới thong thả “ừ” một tiếng, đuôi lông mày nhếch lên: “Sao còn nguyện vọng cần cầu? ngại thì cho vi phu một chút, Bồ tát chắc giúp , nhưng vi phu thể giúp thành tâm nguyện”.
Ngụy La giao phong thư cho Kim Lũ, tới lưng : “Đại ca ca quên ? Lần Đại bá mẫu cầu nguyện ở Thiên Phật Tự, hy vọng chân Thường Dẫn ca ca thể sớm ngày chữa lành, còn là tiến cử đó, vì thế Đại bá mẫu mới thể gặp Thanh Vọng đại sư”.
Vừa nàng như , Triệu Giới liền nghĩ tới việc cũ, : “Tất nhiên còn nhớ. Bản vương chính là ở chỗ đó hôn nàng một cái”.
Ngụy La thấy đắn, cũng tiếp chuyện nữa, chỉ tiếp tục huyên thuyên: “Ngọc Dung và Thường Dẫn ca ca định , Ngụy gia dâng hương một chút, bái bái vài cái cũng chuyện gì đáng trách, hơn nữa lâu và nàng gặp , nhân cơ hội trò chuyện một lát…”
Triệu Giới hề lay động chút nào, hứng thú với các hoạt động của nữ nhân, nhi tử trong nhà, nhéo má Ngụy La : “Mới thành mấy ngày, ném vi phu ở cùng với khác, sợ đồng ý ?”
Ngụy La từ ôm lấy cổ , gương mặt trắng nõn ghé , đôi mắt to ngập nước chớp chớp : “Huynh đồng ý ?”
Những lời thật giảo hoạt, giống như chỉ cần đồng ý, thì liền phạm tội ác gì tày trời . Triệu Giới nén : “Ta lý do gì để thể đồng ý với ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-chuc-vuong-phi-bi-ep-nhan/chuong-263.html.]
Ngụy La rõ gì, như chỉ vì nàng nịnh nọt . Vì , Ngụy La “Bẹp” một cái hôn lên mặt , giọng giòn giã vang lên: “Như ?”
Triệu Giới nhẹ: “ đủ thành ý”.
Ngụy La đành mò xuống , hôn lên môi , chần chờ hồi lâu, nàng mới ngậm lấy môi , học bộ dáng bình thường của Triệu Giới, chậm rãi mút . Dù Ngụy La cũng là cô nương, da mặt mỏng, dễ hổ, ngậm một lát thấy hai mang tai đỏ ửng cả lên. Triệu Giới vẫn nhúc nhích, đôi mắt phượng trầm tĩnh nàng, chút ý trong mắt, giống như đang : “Chỉ chút bản lãnh thôi ?”
Ngụy La nhắm mắt, lúc nàng đành bỏ vẻ rụt rè, tâm ý nịnh nọt Triệu Giới. Nàng tưởng tượng môi Triệu Giới giống như một miếng bánh ngọt, cuốn trong miệng, từ từ thưởng thức. Cho tới khi nàng phát giác hô hấp của Triệu Giới càng lúc càng nặng, cả mặt Ngụy La đỏ bừng, buông , mắt hạnh mê man, ý xuân ngập tràn.
Ngụy La Triệu Giới đầy mong đợi: “Muội thể ngoài ?” Nếu nữa, nàng thật hết cách .
Triệu Giới vươn tay ôm nàng lên , ôm eo nàng : “Vi phu một ý…” Thấy gương mặt nhỏ của Ngụy La đỏ bừng, cúi đầu đụng lên trán nàng, ngón tay vuốt ve đôi môi nàng, ánh mắt thêm sâu.
Ngụy La tất nhiên hỏi: “Ý gì?”
Sau đó, nàng liền Triệu Giới đè .
Trong thư phòng thư án sơn son khắc cuộn mây, chỉ thấy Triệu Giới đoan chính bàn, y quan chỉnh tề, quả nhiên là phong thái quân tử. nét mặt chút ẩn nhẫn…
Còn thể thấy giọng yếu ớt trách mắng: “Đây là ban ngày, lỡ ai thì ?”
Ánh mắt Triệu Giới u ám, trấn an : “ bản vương cho phép, ai cũng dám . Nếu ai tự tiện xông , bản vương liền g.i.ế.c ”.
Ngụy La lên tiếng nữa.
Trong thư phòng lớn bỗng nhiên thật yên tĩnh một lúc, lâu mới Triệu Giới hít một , khàn giọng : “A La, suýt nữa mạng …”
Ngoài cửa, Chu Cảnh và Dương Hạo thẳng tắp nghiêm trang, chăm chú về phía . Bề ngoài hai như bình tĩnh, thật trong lòng sớm bình tĩnh nổi , thầm nghĩ Vương gia và tiểu Vương phi cũng đùa, đang là ban ngày ban mặt, ở thư phòng, hai nghĩ tới cảm nhận của bọn họ ? trán hai nhỏ từng giọt mồ hôi lớn, mặc dù oán thầm, nhưng cũng dám quấy rầy.