TRỌNG SINH CHỨC VƯƠNG PHI BỊ ÉP NHẬN - Chương 272

Cập nhật lúc: 2025-02-14 08:10:17
Lượt xem: 83

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Lý Tương cúi đầu, thẳng thắn thừa nhận: “Là ”. Nàng cho rằng như Ngụy La sẽ mềm lòng, tiếp tục lẩm bẩm: “Ngụy Tranh treo cổ tự vẫn, ca ca vẫn luôn thích ngươi, từng việc , cầu xin ngươi buông tha cho ca ca đợi nàng hết, Ngụy La liền khom , nắm lấy cằm nàng , tức giận nâng gương mặt xinh đó lên, chút lưu tình hỏi: “Ngươi tư cách gì cầu xin ? Tại cho những thứ ? Trong lòng Lý Tụng thích ai, quan hệ thế nào với ?” Ngón tay Ngụy La lướt nhẹ qua môi của nàng , lẽ mấy ngày nay của nàng trôi qua , cánh môi khô nứt, sớm còn bộ dáng yêu kiều xinh như . Ngụy La khẽ một tiếng, đôi môi xinh nhếch lên một đường cong nhỏ, đôi mắt lóe sáng, giọng cũng mềm mại hơn vài phần, ngọt ngào động lòng : “Lý Tương, ngươi luôn tự cho là đúng ? Cho dù Thường Hoằng do Lý Tụng bắn, cũng thoát khỏi liên quan tới Lý gia ngươi. Huống gì vụ án là Thánh Thượng tự giám sát, ngươi cho rằng sửa là thể sửa ?”

Ngụy La nghĩ nghĩ một chút, thẳng dậy, nhẹ nhàng nàng một cái: “Cho dù thể đổi, cũng giúp ngươi”.

Nàng cất bước Phủ Tĩnh Vương, lúc ngang qua nô bộc giữ cửa, dặn dò: “Nếu Lý tiểu thư thích quỳ, cứ để nàng quỳ ở đó, cần báo phủ”.

Nô bộc thương hại thoáng qua Lý Tương, đầu lệnh: “Vâng, Vương phi”.

*** *** ***

Ngụy La là một tâm địa cứng rắn, việc quyết thì sẽ đổi, đối với nàng chán ghét thì càng hối hận.

Việc nhỏ nàng với Triệu Giới, cho tới hôm , khi xe củi tù chở Nhữ Dương Vương qua phố lớn, c.h.é.m đầu tại Nam Xương Môn, Phủ Nhữ Dương Vương oanh liệt liền triệt để xuống dốc.

Triệu Chương bởi vì Nhữ Dương Vương liên lụy nên khiến Sùng Trinh Hoàng Đế thích. Sùng Trinh kêu tới Ngự thư phòng tra hỏi một trận, đó lệnh giam trong Phủ ba tháng, bước khỏi Phủ Tề Vương nửa bước. Ngay cả chính vụ giao cho cũng thu bộ, chuyển sang cho Triệu Giới xử lý.

Trong triều truyền tin đồn, Sùng Trinh Hoàng Đế lập thái tử.

Án do Triệu Giới giám trảm. Qua buổi trưa, Ngụy La mãi vẫn thấy Triệu Giới trở về, nàng liền gọi Dương Hạo hỏi: “Sao vương gia vẫn về?”

Dương Hạo là do Triệu Giới lưu bảo vệ Ngụy La, cúi đầu trả lời: “Bẩm vương phi, Vương gia giám trảm xong lẽ còn cung hồi bẩm Hoàng Thượng”.

Ngụy La ngẫm cũng thấy đúng nên tiếp tục truy hỏi.

Khi đêm tới, bên ngoài đột nhiên bắt đầu mưa, nước mưa hợp thành từng chuỗi từng chuỗi, chỉ chốc lát mặt đất ướt sũng, mưa xu hướng càng lúc càng lớn. Ngụy La cửa sổ, chống cằm thưởng thức những bông hoa quế nước mưa dội lên, chỉ chốc lát liền nha tới, báo với nàng: “Nương nương, bên ngoài cầu kiến, hy vọng ngài ngoài một chuyến”.

Ngụy La nghiêng đầu: “Ai gặp ?”

Nha lắc đầu: “Nô tỳ , là một lạ”.

Ngụy La mặt đổi sắc: “Ngươi hỏi là ai, chuyện gì, nếu rõ ràng liền gặp”. Nha lui xuống.

Ngụy La tới một góc tủ, lấy giỏ kim chỉ , đó là mũi hài nàng đang thêu cho Triệu Giới, nhưng nàng thêu thùa lắm, thêu mấy tháng cũng thêu xong, xong một đôi hài, sợ mất thêm một hai tháng nữa. Ngụy La kêu Kim Lũ thắp đèn, nàng gần ánh nến thêu nửa canh giờ, ngẩng đầu lên nghỉ ngơi một chút, thấy nha tới, trong giọng của nàng chút đau lòng: “Nương nương, dầm mưa thật lâu, thế nào cũng chịu …”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-chuc-vuong-phi-bi-ep-nhan/chuong-272.html.]

Ngụy La để bàn thêu xuống, đại khái đoán là ai tới, nàng kêu Kim Lũ lấy dù, lên : “Chúng ngoài xem một chút”.

Ngoài cửa Phủ Tĩnh Vương, quả thật một tuấn mã đen tuyền dừng , lưng ngựa một , Lý Tụng mặc áo tơi, mũ rộng vành đầu thể ngăn nước mưa quất gương mặt tuấn tú của , đôi mắt đen láy thâm thúy như hồ sâu, mãi thấy đáy. Lý Tụng thấy Ngụy La , ánh mắt chút lay động, nhưng vẫn tiến lên, tiếp tục lẳng lặng im tại chỗ.

Ngụy Tranh hạ táng, hôm phúng viếng cả Quốc Công và Ngụy Côn đều tới, Ngụy Côn vô cùng thương tâm, trách Ngụy Tranh quá ngốc. Còn Đỗ Thị tâm tình kích động từ Phủ Trung Nghĩa Bá chạy tới, Đỗ thị ôm quan tài Ngụy Tranh lâu, khi trở về thần trí liền mơ màng, chút điên điên khùng khùng.

Những việc Ngụy La cũng .

Ngụy La mái hiên, mở mắt Lý Tụng ở đối diện, trong mắt chút kinh ngạc nào: “Ngươi cửa phủ gì? Bây giờ mới học hiểu chó vẫy đuôi mừng chủ cũng quá muộn ”.

Tiểu cô nương , cái miệng nhỏ lúc nào cũng độc ác như , cứ mãi như thế, khiến hận nghiến răng nghiến lợi, nhưng cố tình lúc nào cũng vướng bận trong lòng.

Lý Tụng nàng: “Hôm qua Lý Tương tới tìm ngươi?” Ngụy La cong cong khóe miệng, chẳng đúng sai.

Lý Tụng hỏi: “Muội gì với ngươi?”

nhiều, ngươi cái gì?” Ngụy La đem dù giấy vẽ phong lan đưa cho Kim Lũ, vặn một giọt nước mưa dọc theo ô rơi khóe mắt nàng, trượt từ mặt nàng xuống. Ánh mắt Ngụy La so với nước mưa còn sạch sẽ trong suốt hơn: “Nàng với chuyện của Thường Hoằng liên quan tới ngươi, để ghét ngươi nữa. mà, Lý Tụng, cho dù ngươi Lý Tương gánh tội, cũng đồng tình với ngươi, bởi vì đó là tự tự chịu”.

Lý Tụng đánh ngựa gần một chút, lời nào, chỉ chăm chú gương mặt nhỏ nhắn của nàng, bỗng nhiên cong môi: “Ai cần ngươi đồng tình?”

đợi Ngụy La hồn, tháo xuống thứ gì đó đang đeo ngang hông, ném tới chỗ Ngụy La. Ngụy La vô thức lui về một bước, vật nện lên sàn đất mặt nàng, ghé sát mới thấy đó là một túi lưới hồng, bên trong là một khối ngọc bội. Khối ngọc bội rơi mặt đất, miễn cưỡng coi như vỡ thành hai mảnh. Ngụy La , là một khối ngọc bội tròn, bên khắc hình giống như củ sen, hiểu Lý Tụng thế là ý gì.

Lý Tụng giống như để ý miếng ngọc bội vỡ , đầu ngựa, về hướng cổng thành của Thịnh Kinh Thành.

với Cao Dương Trưởng Công Chúa, định bên ngoài một chút, rời khỏi Thịnh Kinh Thành , lẽ sẽ trở nữa.

Khối ngọc bội là vật gia truyền cho con dâu trưởng của Lý gia, lúc Ngụy Tranh gả Phủ Nhữ Dương Vương, căn bản nghĩ tới việc giao cho Ngụy Tranh. Bây giờ đập vỡ nó mặt Ngụy La cũng , dù cũng sẽ đưa cho khác.

bao xa, Lý Tụng liền thấy bên đường một chiếc xe ngựa đang , màn xe vén lên, liền thấy rõ bên trong.

Triệu Giới dựa vách xe, cảnh thấy bao nhiêu. Lý Tụng nắm chặt dây cương cho ngựa dừng , đối mặt với Triệu Giới.

Đôi mắt phượng của Triệu Giới sâu thẳm, nhận lấy cái ô Chu Cảnh đưa qua, xuống xe ngựa, hời hợt : “Phế võ công của ”.

Loading...