TRỌNG SINH CHỨC VƯƠNG PHI BỊ ÉP NHẬN - Chương 298

Cập nhật lúc: 2025-02-16 04:34:37
Lượt xem: 60

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Cung nhân giữ lấy bả vai Trữ thị, đem Trữ thị mang khỏi điện.

Có lẽ bà cũng thể tưởng tượng , trong một đêm, bản liền từ Ninh Quý phi cao cao tại thượng giáng xuống thành một Thứ nhân.

Sùng Trinh Hoàng đế Thanh Phỉ, nhắm mắt , : “Mang tới Tông Nhân Phủ, lăng trì sống!” Cả Thanh Phỉ run lên, sắc mặt trắng bệch.

Tất cả đều , trong điện trống rỗng, chỉ còn một Hoàng đế, cung tỳ hầu hạ trong điện đều quỳ thành một hàng ở bên ngoài, sợ khiến Hoàng đế hài lòng, tất cả bọn họ đều liên lụy. Cũng may Hoàng Đế vẫn còn lý trí, trong điện một lúc rời .

Trữ công công nghênh hỏi: “Bệ hạ, ngài chỗ nào?”

Sùng Trinh Hoàng đế dừng một lúc, lâu mới : “ Điện Chiêu Dương”.

Điện Chiêu Dương sớm tắt đèn, từ xa , chỉ đèn lồng bát giác nơi hành lang là còn sáng. Hai cung nữ giữ cửa lảo đảo buồn ngủ, thấy Hoàng đế tới, bộ dáng ngủ gật tỉnh , cúi hành lễ: “Tham kiến bệ hạ…”

Sùng Trinh Hoàng đế phất tay, trong điện: “Hoàng hậu ?” Cung nữ cúi thấp đầu : “Hồi bẩm Bệ hạ, nương nương ngủ”.

một khác mắt vội vàng : “Nô tỳ trong đánh thức nương nương dậy”.

Sùng Trinh Hoàng đế một hồi lâu mới chậm rãi : “ cần, trẫm một lúc thôi”. xong liền .

Cung nữ hai mặt , nếu Bệ hạ đêm khuya tới tìm Hoàng hậu nương nương, vì ngủ nơi ?

Sùng Trinh Hoàng đế bên cạnh giường, đẩy tầng tầng lớp lớp rèm che đính kim tuyến, thấy Trần Hoàng hậu đang ngủ say bên trong. Trong điện ánh sáng tờ mờ, chỉ ánh trăng từ cửa sổ rọi chiếu xuống nền đất, thật sự đến một chiếc đèn cũng . Ông còn nhớ bà thích để đèn ngủ, bởi vì nửa đời g.i.ế.c chóc quá nặng nề, đèn sẽ cảm thấy an .

Từ khi nào bà còn đốt đèn? Ông rốt cuộc bỏ lỡ bao nhiêu thứ?

Hoàng đế ở mép giường, duỗi ngón tay chạm gò má Trần Hoàng hậu, giọng trong bóng đêm trầm thấp khàn khàn: “Vãn Vãn, đến muộn”.

Trần Hoàng hậu nhíu mày, thể Hoàng đế cứng đờ, ông cho rằng bà tỉnh, nhưng bà chỉ trở , đau khổ, khó khăn : “Lưu Ly…”

Tay Hoàng đế dừng giữa trung. Lưu Ly, Lưu Ly của bọn họ.

Ông từ từ thu tay , nắm thật c.h.ặ.t đ.ầ.u giường bằng gỗ lim mạ vàng, miễn cưỡng bẻ xuống một khối.

*** *** ***

Hôm nay là tết Nguyên Tiêu, hạ nhân Phủ Tĩnh Vương đều vô cùng vui mừng, qua so còn cao hứng hơn năm mới. Đó là tất nhiên, tết Nguyên Tiêu mỗi đều nghỉ nửa ngày, bọn họ thể về thăm nhà của , tất nhiên là vui mừng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-chuc-vuong-phi-bi-ep-nhan/chuong-298.html.]

Ngụy La đối với những ngày như gì hào hứng, đúng lúc hôm nay của Tú Xuân Cư mang y phục của nàng đưa tới, nàng liền ở trong phòng xem đồ mới. Mang tới tổng mười tám bộ, giày mười hai đôi, còn mười sáu cái khăn lụa, mười tám cái quạt tròn, tất cả những thứ chỉ mới là đồ mùa xuân mà thôi. Ngụy La từng cái từng cái, mỗi cái đều kiểu dáng mới mẻ, chế tác tỉ mỉ, hoa văn phức tạp, mức độ tinh tế vô cùng, quả thật những cửa tiệm khác .

Ngụy La sạp La Hán, bộ dáng suy tư suy nghĩ xem bộ xiêm y nào nên phối với đôi giày nào, cầm khăn gì, quá nhiều thứ cần nghĩ, liền lạnh nhạt Triệu Giới ở một bên.

“Chọn xong ?” Triệu Giới ghé tai nàng, thấp giọng hỏi.

Ngụy La nghiêng đầu , quan sát từ xuống một : “Chàng ngoài ?” Nàng ăn mặc cũng chỉnh tề , chẳng qua mới cũng ngoài.

Triệu Giới nắm tay nàng: “Hôm nay là tết Nguyên Tiêu, bản vương dẫn ngoài dạo. Mấy ngày nay ở trong nhà chắc buồn lắm?”

Bọn họ mới từ Thông Châu về thì gặp ngay lễ mừng năm mới, mấy ngày đều vội vội vàng vàng, mấy ngày mưa xuân, chỉ thể ở trong phòng, hiếm hoi lắm hôm nay mới gặp trời quang.

Ngụy La , nhanh chậm hỏi: “Chàng gì?”

Triệu Giới nghĩ một chút, nhanh hiểu tiểu cô nương ám chỉ cái gì, kéo nàng tới ngực, xoa xoa gương mặt nhỏ của nàng: “Vi phu dẫn nàng ngoài dạo?”

Ngụy La thích xưng hô “Bản vương” mặt nàng, thành thì thôi, thành còn như , rõ ràng là vẻ. Ngụy La Căn bản cho Triệu Giới cơ hội vẻ, yêu cầu đổi giọng, cũng theo, chỉ là đôi khi lơ đãng, cũng tự xưng “Bản vương”, nhưng cũng bộ dạng vẻ, chỉ là thói quen, trong chốc lát thể sửa hết mà thôi.

Ngụy La cong cong khóe miệng: “Có một việc còn hỏi ”.

Triệu Giới giường, kẹp nàng ở giữa, sờ sờ môi nàng hỏi: “Muốn hỏi cái gì?”

Ngụy La ngẩng đầu, hàng mi dài vểnh lên như đuôi bướm, bươm bướm từ mặt nước bay , lộ đôi mắt long lanh như sóng biếc. Nàng : “Ninh phi giáng xuống thành Thứ nhân, ?”

Triệu Giới mặt đổi sắc, chỉ là vẻ vui mừng môi phai nhạt chút ít, gật đầu . “Thường Thị , là an bài tiến cung?” Ngụy La hỏi.

Triệu Giới vẫn gật đầu như cũ.

Ngụy La nhíu mày: “Chỉ bằng khẩu cung của Thường thị, chứng cứ nhất định đủ, năm đó đồng mưu chắc chắn còn hai cung nữ khác, thể tìm ?”

Ánh mắt Triệu Giới chút châm chọc, thèm đếm xỉa tới, : “Phụ hoàng rõ chân tướng , chắc chắn phái tìm hai ”. Vừa nhắc tới Sùng Trinh Hoàng đế, vẻ mặt thật khó coi.

Ngụy La cũng cảm thấy an tâm một chút. Cho dù thế nào, Ninh Quý phi cũng thể dậy nữa, về phần Ngũ hoàng tử, chắc hẳn cũng sẽ Sùng Trinh Hoàng đế trọng dụng nữa. Ngụy La Triệu Giới mặt, chẳng lẽ hoàng đế? Vậy nàng sẽ thành Hoàng hậu ?

Loại trải nghiệm cũng thật mới mẻ.

Ngụy La vắt chân Triệu Giới, ngẩng đầu chằm chằm. Triệu Giới bật : “Nàng cái gì?”

Ngụy La nheo mắt, lúm đồng tiền dịu dàng: “Nhìn phu quân của ”.

Loading...